Chương 50: Ngọc Liên thổ lộ
Tôi nhìn bộ dạng Lâm Ngọc Lam hứng tình, để mặc cho tôi khống chế, trong lòng tôi bắt đầu ngứa ngáy... Làn da dưới tay tôi nóng bỏng. Tiếp theo, tôi cởi quần dài của cô ta ra, bàn tay to lớn của tôi dễ dàng bao phủ lên chỗ đó của cô ta, Lâm Ngọc Lam vô thức kẹp chặt hai chân ngăn cản bàn tay đang muốn tiến thêm một bước của tôi.
Lâm Ngọc Lam mềm nhũn trong vòng tay của tôi, sự phản kháng như vậy của cô ta lại giống như lời mời chào, cái eo cô ta khẽ vặn vẹo, nơi đó quả nhiên đã bị ướt đẫm.
Lúc này, súng đã lên nòng, không thể không bóp cò ... Tôi sắp không thể chịu đựng được nữa, cẩn thận nhấc Lâm Ngọc Lam lên, xốc áo cô ta lên, chuẩn bị lao vào cơ thể cô ta...
"Cốc cốc cốc ..."
"Cốc cốc cốc ..."
Cửa nhà tôi lại bị đập cực kỳ không đúng lúc. Lâm Ngọc Lam trong tay tôi lập tức tỉnh táo trở lại, cô ta nhanh chóng thoát khỏi vòng tay tôi, vừa mặc lại quần áo, vừa vội vàng trốn vào trong tủ của tôi.
Advertisement
Tôi đứng một bên nhìn mọi động tác của Lâm Ngọc Lam nhanh như gió mà không khỏi sửng sốt.
"Sơn Thành, cậu vẫn thắp đèn sao không mở cửa cho chị?"
Tôi quay lại và nhìn ra cửa, đây không phải là giọng của Lý Ngọc Liên sao? Chị ấy đến tìm tôi muộn như vậy làm gì? Tôi buồn bực mở cửa ra.
“Chị Ngọc Liên, sao chị lại ở đây?”, tôi phiền muộn hỏi.
Đêm hôm khuya khoắt, Lý Ngọc Liên đột nhiên chạy đến nhà tôi... Tôi không dám nghĩ nhiều, nhưng trái tim tôi lại đập nhanh hơn ...
Advertisement
Lý Ngọc Liên chậm chạp theo tôi vào, nhân tiện đóng cửa cho tôi. Chị ấy ngồi xuống nhấc ấm nước lên kiểm tra một chút và thấy nó đã cạn… Sau đó chị ấy ngước lên nhìn tôi.
“Sơn Thành… Lần này chị tới tìm em có chuyện”, Lý Ngọc Liên nói.
Đến tìm tôi muộn như vậy chắc là có chuyện, hơn nữa chuyện này chắc chắn không bình thường!
Tôi cười nói: "Chị nói đi, có thể giúp được thì nhất định tôi sẽ giúp!"
Lý Ngọc Liên nghe tôi nói vậy thì che miệng cười vui vẻ, sau đó nói: "Sơn Thành... Chị thấy đau bụng, cậu có thể xoa bóp cho chị được không?"
Xoa bóp? Lại muốn xoa bóp? Lý Ngọc Liên được tôi xoa bóp cho bị nghiện rồi phải không? Thế này... Tôi... Trong ngôi nhà này còn có Lâm Ngọc Lam, nếu xoa bóp cho Lý Ngọc Liên và chị ấy có phản ứng thì phải làm sao? Sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi cho rằng không thể xoa bóp cho Lý Ngọc Liên được.
Tôi nhìn Lý Ngọc Liên bằng ánh mắt ngượng ngùng, nói: "Chị Ngọc Liên, đêm nay có lẽ không xoa bóp được... Hay là ngày mai nhé? Ngày mai tôi đến nhà xoa bóp cho chị nhé?"
Lý Ngọc Liên không ngờ rằng tôi sẽ từ chối chị ấy, vẻ mặt chị ấy lập tức suy sụp, đau lòng nhìn tôi: "Sơn Thành, cậu xoa bóp cho chị một lát là được... Không làm chậm trễ thời gian của cậu đâu".
"Chị Ngọc Liên, hôm nay thật sự quá muộn rồi, ngay ngày mai nhé? Sáng mai tôi đến nhà chị được không?"
Lý Ngọc Liên thấy tôi cố chấp như vậy, ôm bụng nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, nước mắt lưng tròng nói: “Sơn Thành, cậu xoa bóp giúp chị đi… Chị đau bụng sắp chết rồi, về nhà giờ này sao ngủ nổi!"
"Tôi... tôi...", tôi luôn mềm lòng với phụ nữ, nhìn thấy vẻ buồn bã của Lý Ngọc Liên, lòng tôi lại dâng lên cảm giác thương xót, không đành lòng.
"Sơn Thành... Cậu giúp chị đi, mấy năm nay chị cứ một mình lẻ loi hiu quạnh... Chị...", Lý Ngọc Liên nhắc đến nỗi khổ của mình, thậm chí chị ấy còn che mặt và khóc nức nở.
Thứ Trương Sơn Thành tôi không thể chịu đựng được nhất là phụ nữ khóc.
“Được rồi… Vậy thì tôi sẽ xoa bóp cho chị một lát vậy”, Tôi lại mềm lòng, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với chị ấy.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới của Lý Ngọc Liên, vùng da dưới tay tôi thực sự rất lạnh. Tôi không khỏi nhíu mày, cơ thể Lý Ngọc Liên thiên hàn, chẳng phải mấy hôm trước tôi đã cho chị ấy mấy gói thuốc giữ ấm và chống cảm lạnh sao? Sao bụng vẫn lạnh thế này?
Thế là, tôi ngẩng đầu lên và hỏi: "Chị Ngọc Liên, chị không uống thuốc mà trước đây em đưa sao?"
Lý Ngọc Liên không ngờ tôi lại nói một câu như vậy, một lúc lâu sau chị ấy mới đáp: "Ừm... Đắng quá... Nên... không uống nữa..."
Tôi lắc đầu, tay tôi đã làm bụng của Lý Ngọc Liên ấm lên rất nhiều, sau đó tôi mới bắt đầu xoa bóp", chị Ngọc Liên, cơ thể là của chị, những loại thuốc tôi kê cho chị đều tốt cho sức khỏe của chị, thuốc đắng giã tật!"
"Nhưng... Sơn Thành, cậu xoa bóp xong thì chị không còn đau nữa, cũng cảm thấy rất thoải mái, vậy thì còn cần phải uống thuốc gì nữa chứ? Hơn nữa thuốc lại quá đắng...", Lý Ngọc Liên nhẹ nhàng víu lên tay tôi và nhìn tôi đầy trìu mến.
Chỉ nghĩ tới còn có một người khác trong căn phòng này đó là Lâm Ngọc Lam, trong lòng tôi lúc nào cũng lo lắng cảnh giác, làm sao tôi còn có thời gian tán tỉnh Lý Ngọc Liên đây?
Tôi muốn rút tay ra, nhưng lại thấy... Lý Ngọc Liên đã đan những ngón tay của chị ấy vào những ngón tay của tôi. Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của chị ấy cọ vào tay tôi, bàn tay tôi trở nên tê dại.
Lý Ngọc Liên cúi xuống thổi vào tai tôi đầy mập mờ rồi nói: "Sơn Thành, hay là chúng ta lấy nhau đi, có cậu chị sẽ không phải lo bị đau bụng nữa".
Bảo tôi cưới chị ấy sao? Kết hôn với Lý Ngọc Liên ư?
Vừa nghe đến đây, tôi giật mình, buông tay Lý Ngọc Liên ra, vô thức lùi lại một bước.
"Chị Ngọc Liên, không còn sớm nữa... Chúng ta cô nam quả nữ ở chung phòng nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không hay. Chị mau về nhà đi...", tôi vội vàng bảo Lý Ngọc Liên về nhà.
"Chị…"
Tôi ngắt lời Lý Ngọc Liên, nhìn chị ấy một cách ngượng ngùng, đồng thời đẩy chị ấy một cái, nói: "Chị Ngọc Liên, hôm nay muộn quá rồi, thật sự không được! Lần sau tôi sẽ đến nhà chị có được không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!