Mấy ngày sau, Linh Vi đi làm trở về không còn nhìn thấy người đàn ông đó đứng dựa tường chờ cô ở trước cửa nhà nữa.
Thay vào đó, khi Linh Vi bước vào nhà, cô đã rất bất ngờ, không tin được là hôm nay Kiều Doanh còn về sớm hơn cả cô.
Cô ấy nằm ườn trên sofa, hình như là sắc mặt không được tốt như mọi ngày, thậm chí còn không thèm trang điểm.
Linh Vi cảm thấy làm lạ, sao một người hay quan tâm đến vẻ bề ngoài như Kiều Doanh lại trở nên như vậy.
"Kiều Doanh, cô không sao chứ?" Linh Vi cảm thấy lo lắng nên lên tiếng hỏi.
"Không sao, chỉ là đau bụng." Giọng cô ấy có chút mệt mỏi, nói đúng hơn là rên rỉ.
Cùng là phụ nữ với nhau nên Linh Vi hiểu cô ấy đang bị gì, cô nhanh chân bước vào bếp: "Tôi sẽ nấu trà gừng đường đen cho cô, cô đợi một lát."
Cô ấy ngẩng đầu lên, mở mắt ra, thấy Linh Vi xách túi lớn, túi nhỏ đi vào bếp, có hơi cảm thán: "Trời! Cô đảm đang thật đấy, ngày nào cũng đi siêu thị nấy ăn.
Lúc trước tôi toàn ăn ngoài, tối về đói bụng cũng chả không có gì lót dạ, may mà gần đây có cô tôi mới biết cơm nhà nấu là thế nào.
Nếu ai mà lấy được cô làm vợ chắc sẽ yêu thương và trân trọng cô lắm, còn tôi thì chỉ có thể chơi đùa với đám đàn ông lắm tiền kia, cả đời này chắc không biết yêu là thế nào."
Linh Vi nghe đến chữ "vợ" thì có chút khựng lại, mi mắt cô cụp xuống, lẩm bẩm gì đó mà Kiều Doanh không nghe được: "Chưa hẳn là vậy, tôi không tốt đến thế đâu."
Một lát sau, Linh Vi bước ra khỏi nhà bếp với bát trà gừng đường đen nóng hổi trên tay.
Cô đặt xuống bàn cho Kiều Doanh: "Cô mau dậy uống đi cho nóng, uống xong sẽ dễ chịu hơn."
Cô ấy lười biếng ngồi dậy, cầm lấy bát trà gừng, cười cười nói lời cảm ơn.
Khi Linh Vi định vào trong bếp nấu cơm thì cô ấy lại lên tiếng: "Phải rồi, Linh Vi, cô muốn tìm việc làm sao?" Cô ấy gãi gãi đầu có chút ngại ngùng rồi nói tiếp: "Thật ra tôi cũng không muốn vào phòng của cô, can thiệp vào chuyện riêng tư của cô đâu, chỉ là tôi phát hiện mình hết băng vệ sinh rồi nên mới sang phòng cô tìm thử, trùng hợp nhìn thấy mấy tờ rơi tuyển việc làm trên bàn.
Cô không đủ tiền sinh hoạt sao?"
Linh Vi tròn mắt nhìn Kiều Doanh, cô phát hiện ra cô ấy cũng không phải là một người xa cách, khó gần gì.
Đặc biệt khi lau sạch đi lớp trang điểm đậm trên mặt, cô ấy cũng không khác với những cô gái bình thường là bao.
Nói chuyện với cô ấy Linh Vi có cảm giác vô cùng thoải mái, không hề gò bó cũng như là có cảm giác bị áp lực, vì vậy Linh Vi thở dài than thở, không định giấu giếm: "Đúng vậy, thật sự là không đủ, nếu tính sơ sơ thì chỉ đủ trả tiền nhà, hơn nữa công việc của tôi chỉ là những công việc vặt, không kiếm được bao nhiêu nên tôi muốn tìm thêm công việc làm buổi tối."
Kiều Doanh ồ một tiếng rồi đặt bát trà gừng xuống, đặt hai ngón tay lên cằm cẩn thận suy nghĩ: "Tôi nghĩ là tôi có thể giúp được cô."
Linh Vi mừng rỡ, cô chạy đến sofa ngồi cạnh cô ấy khiến cô ấy có chút giật mình.
"Thật sao?"
"Tôi cũng không chắc, làm việc vào buổi tối thì chỉ có đến quán bar làm phục vụ, ngoài tiền lương cơ bản thì cô còn có thể có tiền hoa hồng nếu gặp những vị khách rộng rãi.
Còn nữa..."
Kiều Doanh còn chưa nói xong thì Linh Vi đã lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không muốn đến quán bar làm việc đâu, nơi đó rất phức tạp."
"Cũng phải, một cô gái ngoan như cô nói đến đó làm rất dễ bị những tên biến thái sàm sỡ, hơn nữa gặp những vị khách khó tính cô còn phải tiếp rượu.
Nơi đó chỉ hợp với những cô gái phóng khoáng, đã trải sự đời như tôi thôi." Cô ấy suy nghĩ thêm một lúc, chợt cô ấy nhớ ra chuyện gì đó nên vỗ vào đùi Linh Vi một cái: "A, đúng rồi nhỉ? Tôi có quen với một ông chủ nhà hàng bốn sao, cô có thể giới thiệu cho cô đến đó làm phục vụ bàn.
Cô thấy có được không?"
Linh Vi gật đầu, cô rất vui vì bản thân sắp có việc làm, không cần phải lo lắng đến chuyện tiền nong nữa.
...
Hôm sau, Kiều Doanh đã bỏ ra một ngày để dẫn Linh Vi đến gặp ông chủ của nhà hàng, cũng may là ông chủ ấy rất thân thiện, lại thêm Kiều Doanh ra mặt nên mọi chuyện rất thuận lợi.
Thậm chí tối nay có thể đến nhà hàng làm ngay lập tức.
...
Ở công ty của Tần thị.
Trong phòng làm việc của Tần Minh Hạo.
"Cô ấy đến nhà hàng làm việc sao? Được, tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."
"Cạch."
Tuy Linh Vi không muốn gặp anh nhưng anh luôn cho người dõi theo cô, mọi hành động của cô anh điều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thật ra không phải là do anh muốn khống chế cô mà vì anh đang lo lắng cho cô, thế giới này phức tạp như vậy, một người ngây thơ như Linh Vi rất dễ chịu thiệt, cũng rất dễ bị người khác ức hiếp.
Nên chỉ có làm vậy thì anh mới yên tâm được đôi chút.
"Người phụ nữ này, em đúng là phiền phức, em luôn khiến anh phải bất an như vậy."
Tần Minh Hạo vừa lầm bầm vừa thở dài rồi lại đến đi bên cửa kính ở phía sau, rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
Anh rít một hơi, làn khói trắng được phả ra mơ màng trong không khí rồi tan biến mất.
Anh nhíu mày đưa mắt nhìn ra xa, nhưng trước mặt cũng chỉ toàn là nhà cao tầng san sát, chả có gì thú vị, nó còn khiến cho tâm trạng anh thêm rối bời.
Chợt, anh phát hiện ra, gần đây bản thân anh đã hút rất nhiều thuốc lá, bình thường một ngày anh chỉ hút vài điếu, thậm chí là không hút, vì chỉ có khi phiền não anh mới hút thuốc, nhưng bây giờ, một ngày có thể lên đến một hộp, hoặc hơn.
Thì ra Linh Vi đã khiến anh phiền muộn nhiều như vậy.
Thì ra Tần tổng anh cũng có lúc vì một người phụ nữ mà thành ra bộ dạng thảm hại thế này.