Tôi không biết bên kia đầu dây là ai, nhưng cách nói chuyện hẳn phải thân với chồng tôi lắm.Không lẽ đây là người phụ nữ bên ngoài của chồng tôi sao.Bởi tôi nghĩ đâu sai người như chồng tôi làm gì mà không này nọ chứ.Tự dưng trong lòng có chút khó chịu nên tôi nói :
- Tôi là vợ của Gia Khiêm, xin hỏi ai mà hỏi chồng tôi vậy ?
Mộng Cúc nghe thế thì tắt máy ngay, vốn muốn tìm hẹn gặp Gia Khiêm trước khi đi Hà Nội nhưng cô không ngờ lại gặp được vợ của anh, Mộng Cúc cứ nghĩ do sức ép của mẹ cũng như làm bà vui nên anh đồng ý với cuộc hôn nhân do mẹ sắp xếp mà thôi, nhưng có lẽ cô đã sai vì nếu vợ Gia Khiêm nghe máy thì hẳn anh đang ở nhà, mà trước giờ đa số Gia Khiêm đều ở nơi riêng, mà còn tự tiện nghe điện thoại anh nữa hẳn phải được cho phép của anh.Như thế cho thấy đối với cô vợ Gia Khiêm đã động lòng rồi sao, điều này Mộng Cúc tuyệt đối không cho phép, nhất định cô đã không để việc đó xảy ra.Ánh mắt Mộng Cúc lúc này hiện lên sự mưu toan nguy hiểm...
Tôi nhìn điện thoại tối thui thì thắc mắc, sao mới nói có câu mà đã tắt máy rồi chứ, không lẽ nghe mình nói là vợ nên sợ bị đánh ghen...
" cạch "
Gia Khiêm từ phòng tắm đi ra, thấy Hạ Thu cầm điện thoại mình mà lẩm nhẩm thì lên tiếng hỏi :
- Em làm gì vậy ?
Tôi nghe tiếng chồng thì giật mình, sợ chồng nghĩ mình tò mò xem điện thoại thì vội nói :
- Không biết ai gọi cho anh, tôi vừa nghe đã tắt máy rồi
- Đâu đưa tôi xem
- Đây trả anh
Gia Khiêm cầm lấy điện thoại mở lên xem thì thấy là số của Mộng Cúc, anh cũng không mấy quan tâm mà đặt lên trên bàn ngủ.
- Người gọi anh là ai thế ?
- Là ai em hỏi để làm gì ?
- Anh không nói thì tôi cũng biết, đó là phụ nữ bên ngoài của anh chứ gì ?
- Sao em biết
- Thì tôi nghe giọng phụ nữ mà, tôi vừa bảo là vợ anh thì họ đã tắt máy.Là tiểu tam nên nghe thế mới sợ
Gia Khiêm nghe Hạ Thu nói vậy thì bật cười.
- Chắc em cũng hung dữ nên người ta mới sợ chứ gì ?
Ý chồng tôi là đang trách tôi sao, mà còn bênh ra mặt thế kia, đúng là ghét mà.Dù gì tôi cũng là vợ chính thất mà, sao không nể nang gì hết.
- Không hề nha, tôi nói rất đàng hoàng, mà tôi cũng biết thân phận mình mà
Nói xong tôi không bóp chân nữa mà kéo chăn đắp lên giả vờ ngủ, không hiểu sao lòng lại khó chịu sao á, cảm thấy ức uất muốn khóc.
Gia Khiêm thấy cô vợ nhỏ như vậy thì nghĩ không lẽ cô đang giận, anh liền ngồi xuống giường, thấy chân của cô ló ra ngoài chăn mà còn đỏ ửng nữa, hình như hơi sưng, anh liền cầm lên xoa bóp mà nói :
- Đã nói mang không quan đừng cố mà vẫn bướng, sưng đỏ hết cả rồi
Tôi nằm trong chăn hít hít tức tưởi mà được chồng bóp cho thì lòng dịu đi phần nào nhưng vẫn khó chịu nên rút chân mình lại nhưng chồng tôi thì đã nắm chặt lại.
- Anh đi mà dỗ phụ nữ của anh đi
- Tý tôi sẽ dỗ sao ?
Giận nên tôi nói thế thôi ai ngờ chồng tôi lại còn vậy nữa chứ, không chịu được tôi dở chăn ra mà nói :
- Sao không đi ngay đi mà đợi chút
- Tôi còn đang bóp chân cho em mà
- Không cần, anh buông chân tôi ra đi
Gia Khiêm thấy thái độ của Hạ Thu như thế thì muốn trêu cô thôi, nhưng mà thấy trên mắt cô ngấn nước bất chợt anh nhận ra mình có phải đã đùa hơi quá rồi không.
- Sao lại khóc, giận tôi à ?
- Không có
- Chứ tại sao ?
Tôi cũng không biết sao bản thân lại như vậy nữa thì làm sao trả lời được câu hỏi của chồng.
- Do chân đau thôi
Gia Khiêm nhìn chân cô mà có chút đau lòng.
- Lần sao đừng cố ép bản thân nữa, mà người lúc nãy gọi đến là nhân viên của tôi thôi.Chắc gọi hỏi công việc
- Thật à ?
- Tôi dối em để làm gì ?
- Ừm
- Bây giờ để chân yên tôi xoa dầu cho
Tôi nghe vậy thì ngoan ngoãn để chồng thoa dầu xoa bóp, vậy là tôi đã hiểu lầm chồng tôi rồi, mà tự nhiên nghe lời giải thích đó thì mọi sự bực dọc khó hiểu điều tan biến hết, thay vào đó có chút vui vì hành động nhẹ nhàng của chồng đang bóp chân cho tôi.
- Em có muốn đi làm không ?
Tôi nhìn chồng hỏi :
- Sao anh lại hỏi như vậy ?
- Thì em trả lời tôi đi
Tôi nghĩ ở nhà không làm gì cũng buồn chán, rất muốn đi làm để kiếm thêm tiền giúp cậu mợ khỏi phải lấy tiền chồng, mà làm dâu nên tôi không thể tự quyết định được.Giờ nghe chồng hỏi vậy tôi liền cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Tôi muốn đi lắm nhưng mà sợ mẹ không cho ?
Mộng Cúc chuẩn bị ra Hà Nội rồi nên ở câu lạc bộ cũng cần một quản lý mới, không phải anh thiếu người chỉ là đột nhiên nghĩ đến cô vợ của mình ở nhà mãi cũng chán nên thôi để cô đến câu lạc bộ xem như giải khuây.
Thấy chồng im lặng thì tôi hỏi :
- Mà anh có công việc gì cho tôi làm hả ?
- Tôi chỉ tạm thời nghĩ đến thôi
- Nếu vậy anh cho tôi làm đi
Gia Khiêm thấy Hạ Thu hình như rất muốn được đi làm, anh nhìn xuống thấy tay cô đang nắm lấy tay mình thì bất giác mỉm cười.Tôi vì quá phấn khích mà không hay hành động vừa rồi của mình.Hơi ngại nên tôi rút tay về.
- Để tôi suy nghĩ lại có gì nói với em sao ?
Tôi nghe thế cũng xem như có hy vọng nên khẽ gật đầu.
- Thôi em nghĩ đi, hôm nay chắc em cũng mệt rồi
Tôi thấy chồng đứng lên thì hỏi :
- Giờ anh còn đi đâu nữa à ?
- Không có tôi em ngủ không được sao
- Làm gì có chứ ? Tôi chỉ hỏi vậy thôi
Nói xong tôi nằm xuống giường rồi kéo chăn đắp, lúc này tôi quay lưng về phía chồng để không khỏi ngượng ngùng.
Gia Khiêm không hiểu sao mọi biểu cảm của Hạ Thu lại khiến anh để tâm như thế, giống như khi nãy nhìn cô như đang ghen thì anh lại muốn trêu thử xem cô thế nào, sao đó biết cô giận lại giải thích, những điều này trước nay anh không hề có với bất kì ai ngoại trừ Mỹ Liên.
Đem chai dầu đặt lại bàn trang điểm anh châm một điếu thuốc rồi ra hành lang đứng hút, hình như trái tim đóng băng nhiều năm của anh đã bắt đầu tan chảy rồi thì phải.Từng ấy năm kể từ Mỹ Liên rời bỏ anh thì gần như anh đã khóa chặt lòng mình lại, không muốn có lỗi với cô cũng như sự ám ảnh trong lòng quá lớn khiến anh mất dần đi cái cảm giác muốn yêu thương một ai đó, nhưng từ khi Hạ Thu xuất hiện thì mọi thứ đã thay đổi, có những lúc anh còn không hiểu được cảm xúc của mình là gì.
Từ cô anh bắt đầu để tâm đến rất nhiều điều xung quanh cô.Không lẽ trái tim anh đã xao động trước cô, mà làm sao có thể, đáng lẽ ở cái tuổi của anh thì tình cảm vốn đã chai sần mất đi cái lửa đam mê thì giờ nó lại chỉ mới bắt đầu nhen nhói...
Đưa điếu thuốc lên miệng anh hít một hơi dài, trong màn đêm từng màn khói xám tỏa ra càng làm cho gương mặt mang theo đường nét của thời gian thêm phần hiện rõ.
- Mỹ Liên có lẽ đến lúc anh phải bắt đầu cuộc sống mới cho bản thân rồi.Liệu em có trách anh không ?
Cấm điếu thuốc còn cháy dở lên thành lan can, ánh lửa đỏ chợt tắt ngắm, về đêm gió mang theo cái lạnh đặc trưng của sự cô đơn lẻ loi.Gia Khiêm quay người trở về phòng, anh nhẹ nhàng khép cửa lại.Nhìn cô vợ nhỏ đã say giấc thì khẽ cười rồi anh đưa tay tắt đèn rón rén lên giường nằm ngủ...
Sáng hôm sau tôi thức dậy thì thấy bên giường đã trống trơn, nhìn phòng tắm cũng đang mở cửa.Không lẽ chồng tôi đã đi làm rồi sao, tối qua nữa đêm vô tình tôi giật mình thức giấc thì phát hiện chồng đang nằm ngủ kế bên, vậy là tối qua chồng tôi không có đi đâu cả.Vậy rồi tôi lại tiếp tục ngủ.
Nhìn đến đồng hồ thì mới 6h15 phút thôi, sao chồng tôi đi làm sớm thế không biết, chắc hẳn công việc rất nhiều, nhớ đến lời tối qua chồng nói tôi muốn được đi làm ghê mà giờ phải chờ chồng suy nghĩ nữa.Tôi ngồi dậy bước chân xuống giường rồi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân với tắm rửa lúc trở ra thì kim đồng hồ chỉ đúng 6h30 phút.Tôi liền mở cửa để đi xuống nhà.
Mẹ chồng tôi có thói quen uống trà vào sáng sớm nên vừa xuống tới đã nhìn thấy bà rồi.
- Chào mẹ buổi sáng ạ
- Ừm
Tôi ngồi xuống ghế cạnh bà rồi hỏi :
- Chồng con đi làm rồi hả mẹ ?
- Gia Khiêm đi lúc 6 giờ, mà chồng con đi làm con không hay à ?
Tôi gãi gãi đầu cười đáp.
- Dạ do tối qua ngủ muộn nên sáng này con ngủ quên
Bà Đặng nghe thế thì cười cười, vì nghe Hạ Thu nói thế bà liền nghĩ ngay đến một chuyện nên nói :
- Thế chắc con mệt lắm, coi ăn sáng rồi lên phòng nghỉ thêm đi con
Tôi thì vô tư mà nói :
- Dạ cũng không mệt lắm đâu mẹ
- Mẹ hiểu mà, mẹ cũng cảm ơn con vì hương hỏa cho nhà họ Đặng này mà áp lực.Nhưng con cũng đừng quá đặt nặng rồi ảnh hưởng tâm trạng cũng không tốt, dù mẹ có mong thật như cứ để thuận theo tự nhiên
- ????
Thì ra mẹ chồng đang hiểu lầm ý của tôi, nhưng mà tôi cũng không thể lên tiếng giải thích nên đành để bà hiểu lầm vậy.
- Mà tối qua đi tiệc vui không con ?
Nghe mẹ chồng hỏi thỉ tôi liền nói :
- Dạ vui mẹ, bà nội Hà tốt với con lắm
Bà Đặng nghe con dâu kêu bạn mình là bà nội thì thắc mắc.
- Sao con lại gọi bà Hà là bà nội
Lúc này tôi mới kể cho mẹ chồng nghe chuyện bà nội Hà nhận tôi làm cháu nuôi.Bà Đặng không ngờ Hạ Thu chỉ lần đầu gặp mặt thôi mà khiến cho bà bạn già của mình yêu thương đến vậy.Đúng là bà không nhìn lầm cô con dâu này mà.
- Bà nội Hà còn tặng con sợ dây chuyền rất quý giá, con có từ chối mà không được
- Bà ấy cho thì con cứ nhận đi, mà bà ấy cung quá rộng rãi rồi cho con hẳn sợ dây gia truyền của nhà bà ấy.
- Dây gia truyền sao mẹ ?
- Ừm, đó là vật truyền nhiều đời của nhà bà.Thương con lắm nên mới cho đó
- Thôi nó quý vậy con nên trả lại thì hơn
Bà Đặng thấy con dâu như vậy thì cười.
- Con cứ giữ đi, con giờ chẳng phải là cháu của bà ấy rồi sao ?
Tôi nhớ Hạo Dân cũng là cháu nội của bà nội Hà, đáng lẽ sợi dây này phải cho anh ta mới đúng.
- Nhưng bà nội Hà vẫn còn người cháu trai mà mẹ, nếu cho con vậy không hay cho lắm
Bà Đặng với bà Hà đã quá thân nên chuyện gia đình của bạn bà hiểu rõ hơn ai hết.Cũng vì vậy mà bà thương cho bạn già mình lắm.Đâu ai muốn xem con cháu người khác làm con cháu mình bao giờ, cũng vì kẹt chẳng đã do con dâu không sinh được con mà con trai thì lại quá yêu vợ nên làm mẹ như bà Hà cũng khó xử.
- Thật ra đó không phải cháu ruột của bà ấy đâu
Tôi nghe vậy thì hỏi :
- Là sao hả mẹ ?
- Người đó chỉ là con riêng của con dâu bà ấy mà thôi.Trước khi con trai bà ấy cưới về thì con dâu đã có con rồi.Nói cũng tội bà ấy lắm, cũng như mẹ mong cháu lắm mà mẹ thì còn may mắn hơn
Tôi nghe thế thì đã hiểu lời bà nội Hà nói lúc ở trong phòng rồi.
- Thôi con vào ăn sáng đi rồi lên phòng nghỉ cho khỏe
- Mẹ vào ăn cùng con luôn đi ạ
- Thôi mẹ ăn lúc nãy rồi
- Mẹ cho con qua nhà bà nội Hà chơi nha, sẵn con cũng muốn gửi lại sợi dây luôn
Bà Đặng dù đã nói cô cứ nhận nhưng mà cô đã muốn trả thì bà cũng đành chịu, mà như vậy thì mới thấy cô không phải người tham lam nên trong lòng càng thêm yêu mến con dâu.
- Vậy tùy con, mà biết nhau nhiều năm mẹ hiểu bà ấy sẽ không nhận lại đâu
Dù mẹ chồng nói thế nhưng tôi cũng muốn gửi lại, vật gia truyền quý như thế làm sao tôi dám nhận cho được.
Tôi vào phòng ăn sáng thì bà Sáu đã mang thức ăn để sẵn, có mình trong căn phòng rộng lớn tôi cũng thấy hơi trống trải dù đồ ăn rất ngon.Ăn xong tôi trở lên phòng sửa soạn bỏ sợi dây vào túi xách rồi chuẩn bị đến nhà bà nội Hà.Do trước đó đã xin phép mẹ chồng rồi tôi không qua phòng bà nữa, cũng không muốn phiền bà nghỉ ngơi
Tài xế chở tôi đến cổng nhà bà nội Hà thì tôi bước xuống nhấn chuông cửa, lát sau thì từ trong nhà một người ra mở.Tôi liền nói :
- Cháu muốn tìm bà nội Hà ạ
Người giúp việc cũng nhận ra Hạ Thu là người tối qua được bà Hà nhận làm cháu nuôi nên thái độ đối với cô có phần cung kính.
- Mời cô mời ạ
Tôi gật đầu cảm ơn rồi đi vào trong, vừa vào đến phòng khách đã thấy vợ chú Quốc, người tối qua tỏ ra không thiện cảm với tôi lắm.Xong tôi vẫn lễ phép cúi đầu.
- Con chào thím ạ
Bà Kim Thoa thấy Hạ Thu thì sắc mặt không mấy vui vẻ mà nói :
- Cô đến đây làm gì ? Hôm qua mới được mẹ chồng tôi nhận làm cháu thì nay tìm đến tận cửa vòi vĩnh rồi à ?
Tôi nghe lời có phần khó nghe cũng như khinh thường mình nhưng tôi vẫn tỏ ra bình thường mà nói :
- Chắc thím hiểu lầm gì cháu rồi, thật ra cháu tìm bà nội Hà chỉ muốn gửi lại đồ thôi ạ
- Gửi gì thì cứ đưa đây cho tôi, mẹ chồng tôi đang nghỉ ngơi không muốn ai quấy rẫy đâu
Tôi nghĩ gửi sợi dây nhờ đưa cho bà chắc cũng được, dù gì đây cũng là con dâu của bà nội Hà.Tôi mở túi xách lấy ra sợi dây nói :
- Vậy phiền thím gửi cho bà nội Hà giúp cháu
Bà Kim Thoa vừa thấy sợi dây thì hai mắt đã sáng rỡ lên, bà đã từng ao ước được cầm lấy nó nhưng chưa có cơ hội thì giờ vật gia truyền của nhà họ Lý giờ đang ở trước mặt bà.Nhanh đưa tay ra cầm lấy, nhưng do sơ ý làm sao mà sợi dây lại rơi xuống sàn.Cùng lúc thấy mẹ chồng từ thang máy đang đi đến vội lên tiếng.
- Cô có biết đây là vật gia truyền không ? Mẹ chồng tôi thương cô nên mới tặng cô ngay cả tôi làm dâu còn chưa được phúc phần đó, vậy mà cô không biết điều, không lấy thì thôi còn ném như vậy.
Tôi đang không hiểu những lời của bà Kim Thoa nói là gì thì giọng bà nội Hà vang lên.
- Có chuyện gì mà um sùm vậy ?
Tôi quay lại thì thấy bà nội Hà, nhìn đến sợi dây đang nằm dưới sàn cùng lời nói khi nãy của bà Kim Thoa tôi sợ bà nội Hà hiểu lầm.
- Bà nội...
Bà Hà nhìn sợi dây chuyền rồi nhìn đến con dâu rồi nói với Hạ Thu.
- Con cầm sợi dây theo bà lên phòng đi.
Tôi cúi xuống nhặt sợi dây lên rồi đẩy bà nội Hà đi, trong lòng tôi đang sợ bà hiểu lầm mình, mà tôi không ngờ bà Kim Thoa lại vu họa cho tôi như thế, không thích tôi nhưng cũng đâu cần làm như vậy.
Bà Kim Thoa nhìn thấy Hạ Thu đẩy mẹ chồng đi thì trong lòng thầm nghĩ, thế nào mẹ chồng cũng sẽ nghĩ Hạ Thu là đứa không ra gì khi mà vứt sợi dây như thế, cũng may bà thấy mẹ chồng đến mà kịp thời nói những lời đó cho mẹ chồng nghe.Có thể vì vậy mà bà sẽ thay đổi quyết định của mình lại, với suy nghĩ đó khiến bà Kim Thoa vui trong lòng lắm...