Nửa năm trước, Hùng Khả Khả chạy vội từ nước Pháp về thành phố A, xử lý xong chuyện trong tay thì sử dụng số tiền ít ỏïi còn lại mở một tiệm bánh mì tư nhân trong hẻm nhỏ tại Nam thành phố.
Đặt tên là Gấu Hùng Khả.
Đây là ngành học của cô, làm việc xem như thuận buồm xuôi gió. Cô rất tự tin với tay nghề của mình, giá cả đương nhiên cũng không rẻ, một hộp bánh quy gấu nhỏ be bé đã một trăm hai mươi tệ rồi.
Cô mở tiệm ở thành Nam cũng là sau khi cân nhắc thấu đáo mới quyết định. Khu vực phía Nam là khu người giàu của thành phố A, nhà cô cũng từng ở chỗ này.
Hầu hết người ở đây ra tay hào phóng, mua một hộp bánh quy hơn trăm tệ cũng không xót.
Sau khi trang hoàng tỉ mỉ mặt tiền cửa hàng, lại mua sắm nguyên vật liệu tốt nhất, cửa hàng diện tích rất nhỏ này nhanh chóng khai trương.
Nhưng hiện thực không tốt đẹp như tưởng tượng. Có lẽ do cửa hàng này đặt trong hẻm nhỏ, không quẹo vào sẽ không nhìn thấy, thế nên rất ít người tới thăm cửa hàng, ba. tháng đầu cũng chỉ có một tháng hồi vốn.
Hùng Khả Khả khóc không ra nước mắt. Cô cần tiền, rất rất cần tiền. Nhưng ngoài nấu đồ ăn ngon ra thì cô cũng không có kỹ năng nào khác để kiếm tiền.
Ngay khi cô cảm thấy cửa hàng sắp không chống đỡ nổi, một buổi chiều vô cùng bình thường nọ, có một khách hàng lớn tới tiệm.
Ngày hôm nay vẫn giống như những ngày khác, không, vẫn có chút không giống. Ít nhiều gì chiều hôm qua còn có lác đác vài vị khách, nhưng chiều nay chẳng có lấy một mống người.
Hùng Khả Khả chống má ngồi sau quầy thu ngân, một tay cầm bút tính toán chỉ tiêu tháng này, càng tính lòng càng lạnh, tóc cũng bị vò rối cả lên.
“Leng kengl
Chuông gió treo trước cửa bị cửa mở rung vang, âm thanh lanh lảnh dễ nghe.
Hùng Khả Khả ngẩng đầu, người đến là một cô bé trông rất non nớt, vóc dáng nho nhỏ, nhìn sao cũng thấy vẫn là học sinh tiểu học. Ngũ quan cô bé tỉnh xảo xinh xắn, trắng nõn mềm mại, còn hơi phúng phính như trẻ con cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc này, mũi nhỏ xinh lại thẳng tắp, cánh mũi hơi hếch lên, lông mi dày nhỏ lại dài, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh rất có thần.
Cô bé đẩy cửa ló đầu vào trước, mũi nhỏ hít ngửi: “Thơm quá~”
Hùng Khả Khả rất thích bề ngoài mềm mại đáng yêu của đối phương. Cô cười tủm tỉm nhìn cô bé kia: “Hoan nghênh quý khách đến Gấu Hùng Khả”
“Chào chị ạ, cửa hàng này mới mở à? Em chưa từng thấy nơi này." Cô bé đẩy cửa bước vào, mở to đôi mắt tò mò nhìn đủ loại bánh ngọt xếp đặt ngăn nắp xung quanh.
“Ừ, mới mở ba tháng” Hùng Khả Khả cười đáp.
Cô bé đã nhanh chóng bị bánh quy gấu nhỏ đủ loại khẩu vị hấp dẫn ánh nhìn.
“Em có thể nếm thử một chiếc.”
Hai mắt cô bé sáng rỡ, gật đầu, cẩn thận nhón một chú gấu bắc cực sữa bò ra tới, quan sát cẩn thận, bỏ vào trong miệng.
Thoáng cái, khoang miệng bị mùi sữa bò thơm nồng lấp đầy, bánh quy giòn rụm kết hợp với nhân đậm vị, ngọt mà không ngán. Cô bé nheo mắt lại, không kìm được khen thành tiếng: “Ngon quá đi!”
Cô bé lại chỉ chỉ gấu nâu hồng trà bên cạnh, nhìn về phía Hùng Khả Khả: “Chị gái xinh đẹp, em có thể nếm thử cái này không?”
Hùng Khả Khả bị miệng ngọt của cô bé chọc cười, gật đầu đồng ý.
Cô bé lại lấy một viên gấu nâu hồng trà bỏ vào miệng, nhân hồng trà thơm ngọt lại là một cảm giác khác hoàn toàn, dư vị còn thoang thoảng hương trà thơm và vị ngọt. Ăn xong gấu nâu hồng trà, cô bé lại nhìn về phía Hùng Khả Khả.
Không biết vì sao, Hùng Khả Khả phá lệ thích cô bé thoạt nhìn ngô nghê không thông minh cho lắm này. Thấy hai mắt cô bé sáng lấp lánh khi được ăn đồ ngon, chính cô cũng không nhịn được vui vẻ theo, vì thế lại gật đầu với cô bé.
Kết quả là cô bé nếm thử toàn bộ mười mấy vị bánh quy gấu nhỏ trong tiệm, Hùng Khả Khả còn cho pha cho cô bé một ly hồng trà giải ngấy.
Sau khi nhấm nháp lần lượt từng cái, cô bé cười tủm tỉm đi tới trước quầy thu ngân:
“Chị gái xinh đẹp, gói cho em chín mươi hộp bánh quy gấu nhỏ nhé! Ba mươi gấu nâu hồng trà, hai mươi gấu bäc cực sữa bò, hai mươi gấu trúc nam việt quất, mười gấu đen cacao, mười gấu trúc vani.”
Giọng nói ngọt ngào của cô bé rót vào tai Hùng Khả Khả khiến cô ngẩn người, cho rắng bản thân nghe lầm, không khỏi xác nhận lại: “Chín... chín mươi?”
“Vâng~ Chị làm bánh quy gấu nhỏ ngon lắm ấy! Là bánh quy ngon nhất em từng ăn! Em muốn mua nhiều còn chia cho. các bạn một ít nữa~”
Hô hấp của Hùng Khả Khả đều run rẩy. Má ơi! Chín mươi hộp bánh quy gấu nhỏ á? Lúc làm ăn không tốt thì cả tháng cô cũng không bán được nhiều như thế đâu! Nhìn cô bé này. như học sinh cấp một, làm cô cũng không trông cậy bé ấy có thể chỉ tiêu ở đây, ai biết vừa ra tay lại rộng rãi như vậy!
“À... Là thế này, đồ ngọt trong tiệm chị đều làm mới mỗi ngày, tạm thời không đủ chín mươi hộp đâu. Tối nay chị làm, sáng mai em tới lấy được không?”
“Được ạ~ Thế chị gói năm gấu nâu hồng trà và năm gấu bắc cực sữa bò cho em trước đi ~”
“Ừ, tổng cộng 10800 tệ”
“Dạ, quẹt thẻ ạ” Cô bé mở balo, đưa một tấm thẻ ngân hàng tới.
Lát sau, cô nhóc mỹ mãn xách một chiếc túi hình gấu rời đi, Hùng Khả Khả nhìn 10800 tệ vừa vào thẻ, tâm trạng tối tăm lúc trước lập tức ráo hoảnh sáng rỡ, nhanh chóng tiến vào cánh cửa sau lưng, bắt đầu chuẩn bị đơn đặt hàng kếch xù của bé con.
Sáng sớm hôm sau, cô bé đúng hẹn tới lấy bánh quy gấu nhỏ, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc comple. Nghe hai người đối thoại, người đàn ông kia chắc hẳn là tài xế đưa cô bé đến trường và tan học.
Chậc, cũng không biết là công chúa nhỏ nhà ai. Hùng Khả Khả âm thầm cảm thán một phen, hy vọng cô bé có thể thường xuyên ghé thăm tiệm nhỏ của mình.
Tài xế nhận tám mươi hộp bánh quy gấu nhỏ, cô bé cười chào hỏi Hùng Khả Khả, sau đó rời đi.
Mấy ngày sau đó, cô bé không làm Hùng Khả Khả thất vọng, chẳng những thường xuyên tới thăm cửa hàng còn hay dẫn bạn bè tới. Gấu Hùng Khả kinh doanh khá hơn trước nhiều, mà Hùng Khả Khả cũng thật lòng cung phụng bé con như linh vật. Qua lại nhiều, hai người cũng dần quen thuộc.
Thông qua trò chuyện, Hùng Khả Khả biết cô bé này tên là An Hân, mười hai tuổi, nhà ngay gần đây. Lần trước cô bé mua nhiều bánh quy gấu nhỏ như vậy là quà tốt nghiệp muốn tặng cho bạn học.
Nhưng tất cả đều không đáng kể, gắn bó tốt khách hàng lớn này mới là quan trọng nhất. Dù sao bạn bè của công chúa nhỏ cũng đều là công chúa, hoàng tử cả. Tất cả đều là khách sộp!
Việc kinh doanh của Hùng Khả Khả nhờ danh tiếng chậm rãi mở rộng mà tiến vào quỹ đạo, An Hân vẫn là khách quen của Gấu Hùng Khả.
Lại một lần, sau khi An Hân mua một đơn lớn ở Gấu Hùng Khả, chia cho bạn tâm giao cách vách một ít rồi xách số bánh gấu nhỏ còn lại về nhà tàng trữ. Cô nhóc vui mừng hớn hở xách một túi to bánh quy gấu nhỏ chạy về phòng, khi ngang qua phòng cách vách, cô bé hơi khựng lại.
“Ø? Hôm nay anh về sớm thế?” Cô bé cất bánh quy gấu nhỏ về phòng, thoáng chần chừ, chọn một hộp sang phòng bên cạnh.
“Cốc, cốc, cốc!' An Hân gõ cửa.
“Vào đi” Một giọng nam biếng nhác từ trong phòng vang.
“Anh~ Cho anh cái này ngon lắm~” An Hân đẩy cửa đi vào, cười tủm tỉm nhào thẳng vào lòng anh trai đang năm liệt trên sofa chơi game.
Thấy em gái nhà mình, An Dật cười xoa đầu nhỏ xù xù của cô bé, cũng nhận lấy bánh quy gấu nhỏ trong tay bé quan sát.
Đóng gói khá là đáng yêu, chẳng qua... chỉ có trẻ con mới ăn bánh quy gấu, nể tình em gái đưa tới cho mình, anh rất ủng hộ xé mở gói giấy, ăn một con.
Đậu mái! Ngon quá đi mất!
An Dật lại nhìn về phía hộp đóng gói: “Gấu Hùng Khả?”
“Ngon đúng không~ Tiệm em mới phát hiện ra đấy~ ngay trong ngõ nhỏ cạnh nhà mình luôn” An Hân ngước đầu nhỏ,
vẻ mặt dào dạt đắc ý.
An Dật gật đầu: “Ngon thật, mới mở cửa à?”
“Vâng! Chị Khả Khả nói làm ra các bạn gấu nhỏ bằng nguyên liệu tốt nhất đấy. Mỗi hộp chỉ cần một trăm hai mươi tệ”
Một trăm hai mươi tệ?
Cái hộp bé tí mà đắt thế à! Con mẹ nó tiệm ăn cướp đấy à?
An Dật khiếp sợ ra mặt, miệng giật đùng đùng, run giọng hỏi: “Em mua bao nhiêu?”
“Nhiều lảm, mấy hôm trước mua cho bạn học chín mươi hộp, sau lại lục tục mua mấy chục hộp, không tính bánh khác, nếu chỉ tính bánh quy gấu nhỏ thì chắc là hơn một trăm hộp gì đó~”
Hơn một trăm hộp? Nói cách khác, em gái đã chi hơn chục ngàn trong cái tiệm rách kia à? Con mẹ nó nhằm vào trẻ con đúng không?
An Dật cảm thấy đau thịt. Tay không tự giác niết bẹp hộp bánh quy, hít sâu một hơi ép cho bản thân bình tĩnh lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhìn em gái ngốc nhà mình: “Địa chỉ cụ thể của cửa hàng này ở đâu? Anh đi đòi lẽ phải cho eml”
“Đòi lẽ phải? Lẽ phải gì cơ?” An Hân nhìn anh trai đầy khó hiểu, tiếp tục ăn bánh quy: “Ôi anh nhẹ cái tay xem nào. Hộp. xinh thế này cũng bị anh bóp bẹp rồi!”
An Dật nhìn cô em gái phá của nhà mình, hận sắt không thành thép. Có gia đình nào tiêu hơn chục ngàn tệ mua bánh quy không hả?
Nghĩ vậy, An Dật kéo em gái tới trước người, nghiêm mặt hỏi: “An Hân, chắc em không biết nhà mình đang khó khăn, căng thẳng thế nào đâu. Chúng ta không thể tiêu tiền hoang phí như thế”
“Em đã rất tiết kiệm rồi. Tổng cộng mới tiêu hơn hai mươi ngàn mua bánh quy thôi. Với cả chị ấy xinh lầm, em thấy chị ấy là muốn mua nhiều hơn một ít~”
An Hân không cho là đúng, nhưng nhắc tới Hùng Khả Khả thì hai mắt cũng cười tít cả lại.
An Dật đỡ trán. Rồi đấy, chủ quán lòng dạ hiểm độc quá sức, vì muốn lừa bạn nhỏ mà dùng cả mỹ nhân kế! Ngày mai nhất định phải tới cái tiệm nát này xem rốt cuộc yêu ma quỷ quái gì ở bên trong mê hoặc lòng người!
Chiều hôm sau, An Dật kéo đàn em Lưu Dương vào tiệm bánh ngọt trong lời đồn.
Hai cậu trai hùng hổ đứng trước cửa tiệm. “Anh, cái này à?”
An Dật liếc tấm biển viết Tiệm bánh tư nhân Gấu Hùng Khả bên cạnh, gật đầu đáp: “Ừ”
lệm này con mẹ nó bé quá thể! Rách nát thế này cũng dám lừa tiền em gái mình à?”
An Dật không nói chuyện, nhếch môi cười khẩy, tiến lên hai bước vươn bàn tay to đẩy cửa ra, nhấc chân dài rảo bước vào tiệm nhỏ.
Cửa hàng này bé thật sự, chỉ có hai bàn bốn ghế, vài quầy bày bánh, một quầy thu ngân và một cánh cửa sau quầy thu ngân. Sau cánh cửa hẳn là khu nướng bánh.
Vừa rồi An Dật đẩy cửa quá mạnh, đâm cho chuông gió trên cửa leng ka leng keng' không ngừng mà còn không thấy chủ tiệm đâu.
An Dật gõ gõ ngăn tủ bày bánh ngọt bên cạnh: “Ê! Chính là tiệm nhà chị lừa tiền em gái tôi đúng không?”
Nửa ngày mới thấy một cô gái xinh đẹp ngẩng đầu từ sau quầy thu ngân.
Vừa thấy rõ mặt cô, An Dật ngớ ra một thoáng, thầm nghĩ trong lòng:
“Chẳng trách em gái mình bị lừa gạt tiêu nhiều tiền như vậy. Người này quá xinh đẹp, đúng là yêu tinh mê hoặc nhân tâm!
An Dật läc đầu làm bản thân tỉnh táo một chút, xụ mặt xuống, lạnh lùng nhìn cô gái sau quầy thu ngân.
Hùng Khả Khả nhìn thẳng đối phương vài giây, cúi đầu tiếp tục bận rộn chuyện trong tay, từ sau quầy thu ngân cất giọng lạnh băng:
“Cậu tìm nhầm người rồi, tôi không lừa tiền”
Mẹ nó! Đến giọng nói cũng dễ nghe như vậy! Hai loại hình dung lạnh băng và nũng nịu đặt chung một chỗ vậy mà không khiến người ta cảm thấy có gì lạ!
Đáng chết! An Dật móc lỗ tai, khiến bản thân tập trung sự chú ý. “Nếu thái độ của chị như vậy thì đừng trách tôi không
khách khí!” An Dật nhếch môi cười bất hảo.
Hùng Khả Khả nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn về phía An Dật, trầm mặc một lát mới nói: “Cậu chờ một chút.”
Dứt lời, cô xoay người vào cánh cửa sau lưng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!