Nếu được hãy vừa nghe nhạc vừa đọc chương này nhé các bác!Edit: Lune
Sáng sớm ngày 16 tháng 4, siêu thoại cp "Cố Cẩn Miên Thù" tràn ngập các loại hình ảnh thịnh vượng.
"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc", "Tân hôn vui vẻ", thậm chí bắt được quả tang mấy lời trêu chọc như "Sớm sinh quý tử", ở giữa còn có đủ loại pháo cùng ảnh động pháo hoa, nhìn vào mà chợt ngỡ như mình đang lạc giữa đại dương đỏ rực.
Siêu thoại ngập tràn không khí vui vẻ, fan cp kích động hưng phấn làm fan nhà khác cùng người qua đường xem hotsearch đang leo lên không ngừng mà phấn khởi lây.
Hôn lễ không mời cánh truyền thông, không công khai đối ngoại nên muốn biết rõ tình hình hôn lễ thì ngồi xổm trong siêu thoại cp là lựa chọn tốt nhất. Vì trong nhóm fan cp cũng có người trong giới đến dự hôn lễ, ví dụ như biên kịch Lưu Manh Manh thường xuyên viết truyện đồng nhân trong siêu thoại, ngoài ra còn có fan cp được mời tới dự.
Thật ra hôn lễ cũng không mời nhiều người lắm, chỉ có họ hàng hai bên, các gia đình có quan hệ thân thiết, đối tác cực kỳ quan trọng và bạn bè trong giới truyền hình điện ảnh, tuy thế Cố Cẩm Miên vẫn chen một bàn dành cho fan cp vào.
Cách đây không lâu, cậu đã đăng vào trong siêu thoại cp mời ngẫu nhiên tám fan đến tham dự hôn lễ.
Tám fan may mắn này kích động cả đêm không ngủ, mới sáng sớm đã vào siêu thoại chia sẻ tâm trạng với đám chị em.
【Chẳng biết có phải do lần đầu tiên trong đời được ở trong một khách sạn ngoài đảo sang trọng thế này không mà tôi không ngủ nổi, cả đêm chỉ nằm nghe tiếng sóng vỗ.】
【Đừng nói nữa, hâm mộ muốn khóc.】
【Chị em, nằm trên giường thì lãng phí quá, cô xuống chạy một vòng đi, để tiếng hét của cô vang vọng khắp đảo.】
【Tui muốn khóc, lại còn được chuẩn bị lễ phục cho nữa, gái xóm nghèo xin hỏi một chiếc váy như vậy giá bao nhiêu thế? [Hình ảnh]】
【Để tui nói cho bà biết, trang phục thiết kế riêng của BM toàn trăm vạn trở lên, dù là thiết kế may sẵn bình thường thì giá khởi điểm cũng phải hơn vạn, trong lòng bà đã tỏ hay chưa?】
【Chiếc váy này chưa chắc đã là hàng may sẵn, có khi là trang phục thiết kế riêng!】
【Chị em, thời khắc highlight trong cuộc đời đu idol đến rồi!】
【Huhuhu tui biết rồi, để mang về cất giữ, lúc nào kết hôn sẽ mặc lại lần nữa.】
【Trong tám fan cp thì có mình tôi là fan nam, các bà ấy đều đang thử váy làm tóc, còn tôi ra xem nơi tổ chức hôn lễ nhưng nó lại không như chủ đề hoa hồng đỏ hoa hồng trắng mà tôi tưởng tưởng, các bà hiểu chứ [Hình ảnh]】
【Ha ha ha ha ha ha hoa hướng dương Teddy cũng bắt đầu nổi tiếng!】
【Có lẽ các bà vẫn còn nhớ cậu bé với bông hoa Teddy trên đỉnh đầu [Hình ảnh]】
【Tiểu thiếu gia: Bạn có lễ phép không vậy?】
Ngày xuân, bầu trời trên hòn đảo xanh biếc trong veo tựa như một miếng thủy tinh màu lam mà chỉ cần khẽ chạm là vỡ, những đám mây trắng bồng bềnh mềm mại cùng ánh nắng ấm áp của mặt trời hắt xuống những bóng cây đang đung đưa theo gió.
Trên mặt đất phủ kín hoa tươi, nào là hoa hồng trắng, thương lục, tước mai trắng, nhung môn xanh, cùng nhau tạo thành một biển hoa nhạt màu. Loài hoa nổi bật nhất là hoa hướng dương Teddy vàng tươi có cánh hoa mềm như nhung, thoạt nhìn như một mặt trời nhỏ được khảm giữa biển hoa.
Rực rỡ, ấm áp lại đáng yêu vô cùng.
Cũng giống như hình ảnh chú rể nào đó ở trong lòng một chú rể khác.
Trên sân chỉ có mười hai bàn, nhóm fan cp ngồi riêng một bàn, ngay bên cạnh bọn họ là đạo diễn, ngôi sao lớn trong giới.
Các ngôi sao lớn không thiếu tiền cũng không thiếu trang phục, chỉ cần mặc đúng màu ghi rõ trên thiệp mời là được, nhưng các fan lại khác. Sợ fan tốn kém song càng muốn các fan thật xinh đẹp rạng rỡ trong hôn lễ, cho nên Thi Nghi còn chuẩn bị riêng lễ phục cùng chuyên gia trang điểm cho họ.
Thế nên dù đứng giữa dàn sao xinh đẹp và quyền quý, bọn họ cũng không cảm thấy bản thân mình quá lạc lõng.
Vừa vui vẻ xúc động lại cảm thấy ấm áp không thôi.
Từng người tới tham dự hôn lễ đều cảm thấy thoái mái tương tự.
Hôn lễ không có nghi thức rườm ra, như chỉ có bạn bè, người thân đến quây quần đông đủ để chứng kiến giờ phút hai người họ chính thức ở bên nhau.
Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù không đứng ở ngoài cửa chào mừng từng người đến một, mà đợi đến khi mọi người tới đông đủ, trước khi bắt đầu nghi thức mới đến chào hỏi từng bàn.
Đạo diễn Lâm vỗ vai Ân Mạc Thù: "Cậu đúng là gặt hái thành công cả sự nghiệp lẫn tình yêu!"
Ân Mạc Thù mỉm cười, nâng chén rượu với đạo diễn Lâm.
Cố Cẩm Miên cực kỳ đắc ý về bản thân: "Thế nào, lần này chú biết bọn tôi không phải vì tần suất lộ diện trước công chúng mà chọn bừa phim không ra gì rồi chứ, tôi nói chú biết, mỗi bộ phim của bọn tôi đều sẽ bùng nổ."
"Đúng đúng đúng!" Đạo diễn Lâm tin: "Tôi cũng vui lây, chúc cho bộ phim điện ảnh mới của chúng ta tiếp tục bùng nổ."
Lưu Manh Mạnh còn vui vẻ hơn đạo diễn Lâm: "Lần đầu tiên chị ship cp người thật lại canon, chị đúng là quá lợi hại, cái này có thể gọi là con mắt tinh tường không?"
Cô kích động giữ chặt cánh tay hai người: "Cố Cẩm Miên, em cũng vào giới giải trí đi, năm nào chị cũng có thể viết kịch bản phim cho hai người!"
Cố Cẩm Miên rất vui nhưng không gật đầu.
Cậu không muốn vào giới giải trí, kiếm tiền bằng việc đóng phim quá mệt mỏi, mở công ty đầu tư kiếm tiền không tốt hơn à?
Tiếp theo là bàn của fan, các fan đối với bọn họ vừa quen vừa lạ, dù có phấn khích đến mấy nhưng vẫn có tu dưỡng cơ bản của fan nên không thể kéo tay như Lưu Manh Manh được.
Cố Cẩm Miên: "Vậy chúng ta chụp chung một bức ảnh nhé."
"Được!"
Bọn họ đi mấy bước ra ngoài, sau đó chụp một bức ảnh tập thể với nền biển xanh cùng bầu trời phía sau.
Bức ảnh này về sau đã được đính ngay trên đầu siêu thoại cp để nói với tất cả fan cp mới tới rằng cp bọn họ ship là thật, họ đã kết hôn dưới sự chứng kiến của nhóm fan cp và bọn họ cũng rất yêu quý fan cp của mình.
Quý Nam nhìn Cố Cẩm Miên sánh vai bên Ân Mạc Thù trong tiếng cười và những lời chúc phúc, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt và ngột ngạt.
Nắng hôm nay đẹp vô cùng, nụ cười trên mặt hai người cũng tựa như màu nắng, rạng rỡ sáng ngời.
Gã không biết từ khi nào Cố Cẩm Miên đã có thể cười như thế.
Cố Cẩm Miên trong ký ức của gã, khuôn mặt cậu từ nhỏ đến lớn đều không có biểu cảm gì.
Cậu rất đáng yêu, rất ngoan cũng rất trầm tính và ít nói.
Mỗi lần Quý Nam quay đầu lại đều thấy cậu đang ngẩng đầu lẳng lặng nhìn mình.
Lúc đó cậu không biết cười, dù vậy nhưng Quý Nam lại chua xót nhận ra mình rất nhớ Cố Cẩm Miên khi ấy, Cố Cẩm Miên không biết cười, Cố Cẩm Miên vụng về hay nổi cáu, Cố Cẩm Miên cố chấp muốn kết hôn với gã.
Cố Cẩm Miên chỉ đơn thuần thích gã, vĩnh viễn không rời đi.
Nhưng giờ cậu đã bước theo người khác. Gã biết một khi bản thân mình từ bỏ quá khứ ấy sẽ khó khăn đến nhường nào.
Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù đi tới chỗ Quý Nam bên này, Quý Nam vừa thấy Ân Mạc Thù cười lập tức nghĩ đến dáng vẻ hắn đến đưa thiệp mời ngày đó, trong lòng bỗng thấy tức anh ách.
Cố Cẩm Miên nhìn gã, có vẻ như không muốn nói gì cả. Cậu nghĩ một hồi, thấy vẫn nên nói lời gì đó hữu dụng một chút.
"Có lẽ anh không biết, tôi biết Ân Mạc Thù còn sớm hơn anh." Cố Cẩm Miên nói.
Quý Nam: "?"
"Bọn tôi đã biết nhau từ lâu rồi, còn sau này tại sao tôi lại đi theo anh là vì tôi nhầm anh thành anh ấy, bóng lưng của hai người rất giống nhau."
Không đợi Quý Nam phản bác, Cố Cẩm Miên đã nói tiếp: "Anh nghĩ xem, có phải tôi chỉ thích đứng từ phía sau nhìn lưng anh mà không thích nhìn mặt không? Ngay cả ảnh tôi chụp cũng đều là chụp bóng lưng."
Cố Cẩm Miên nói xong quả nhiên thấy nụ cười trên mặt Ân Mạc Thù còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng.
Cậu gãi nhẹ lòng bàn tay hắn rồi cười theo.
"Home mau qua đây, nghi thức sắp bắt đầu rồi!"
Hai người bị gọi đi, để lại một mình Quý Nam đứng hoang mang buồn bã trong gió.
Ngay cả hồi ức quý giá ấy của gã cũng bị đập vỡ.
Từ lúc đi học cho đến khi đi làm, Cố Cẩm Miên ghét nhất là nghe các lãnh đạo phát biểu, cho nên cậu đã khéo léo đưa ra một đề nghị, trong hôn lễ không cần nói gì cả, hai người bọn họ chỉ cần trao nhẫn cho nhau là được, người nhà thoải mái mà khách mời cũng thoải mái.
Cố Thâm là người đầu tiên phản đối.
Ông lại kể chuyện một tay đổ phân một tay đổ nước tiểu chăm cậu lớn, con trai sắp kết hôn sao ông lại có thể không nói đôi lời?
Bạch Kỳ Thụy cũng không đồng ý.
Lý do ông muốn mời người nhà họ Ân đến chính là vì thời khắc phát biểu này, dù chỉ có một phút nhưng nó là chứng minh thân phận.
Ba người anh của cậu cũng muốn nói, anh cả và anh ba có thói quen phát biểu trong những dịp quan trọng, còn anh ba là vì hai người kia nói nên hắn cũng phải nói.
Cố Thâm nói trước, ông bắt đầu kể chuyện từ bé của Cố Cẩm Miên, Thi Nghi rất muốn có con gái, sau khi sinh lại vô cùng yêu thương đứa nhỏ này. Còn ông thì sao lại không thích cho được, ông đúng là đã một tay đổ nước tiểu một tay đổ phân chăm bẵm cậu. Khi vào trong chùa, ai cũng nói ông ngốc, trừ việc đó vì quá yêu quá thương con mình thì ông thông minh có thừa.
Ông kể một lúc mắt cũng đỏ dần lên.
Cố Cẩm Miên nghe mà thấy khó chịu trong lòng.
Tại thời khắc này, hai người cha của cậu giống như đang chồng lên nhau, nếu đổi lại là Cố Vân Bằng ở đây giờ này, chắc chắn cũng sẽ khóc.
Cố Thâm kể xong đến lượt Bạch Kỳ Thụy. Bạch Kỳ Thụy nói rất ngắn gọn, ông có muốn cũng không thể nào kể chuyện hồi bé, chỉ chúc phúc cùng mong muốn vừa vặn hết một phút, thật sự giống như chỉ để chứng minh thân phận. Cố Cẩm Miên cảm thấy có khi ông trực tiếp nói mình là cha của chú rể Ân Mạc Thù còn thích hợp hơn.
Nhưng ai cũng có thể nhận ra ông rất kích động và hạnh phúc.
Các cha nói xong, các mẹ cũng muốn nói.
Hai mẹ có vẻ bình tĩnh hơn hai cha nhiều, một dịu dàng, một hài hước, mấy câu đã nói xong.
Cũng không phải gả con gái, kết hôn xong vẫn sống ở ngay khu bên cạnh, chẳng hiểu người kia nói gì mà đỏ cả mắt.
Tiếp theo là ba người anh.
Bình thường dù bọn họ có thích dọa hay trêu chọc Cố Cẩm Miên, lúc này cũng không thể che giấu được tình cảm dành cho cậu, có thể khiến Cố Cẩm Miên cảm nhận rõ bọn hắn thương cậu nhiều đến đâu.
Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, Cố Cẩm Miên bỗng cúi đầu xuống, trong lòng cậu xúc động vô cùng nhưng không đáp lại quá nhiều.
Tầm mắt sau cùng rơi xuống tay Ân Mạc Thù, cậu lặng lẽ cầm lấy nó.
Đều là hắn cho cậu.
Đợi tất cả những người muốn nói đều nói xong, cuối cùng bọn họ cũng có thể đeo nhẫn cho nhau.
Đôi nhẫn vẫn được thiết kế theo yêu cầu quê mùa của Cố Cẩm Miên, một người là khóa, người kia là chìa khóa.
Yêu cầu này không khó đối với nhà thiết kế, thay vì gắn thêm ổ khóa cùng chìa khóa lên mặt nhẫn, người nọ thiết kế thẳng chiếc nhẫn thành hình ổ khóa và chìa khóa, vừa đơn giản lại độc đáo.
Ân Mạc Thù là chìa khóa, một vòng. Còn Cố Cẩm Miên là khóa, hai vòng.
Cố Cẩm Miên thích máy bay, thích bầu trời, thích tới những nơi cao, tự do ngao du.
Nhưng cậu sẵn lòng đeo ổ khóa mà chỉ có Ân Mạc Thù mới có thể mở ra được.
Họ hôn nhau giữa tràng pháo tay cùng những lời chúc phúc của người thân và khách mời.
Trời cao trong xanh, gió xuân ấm áp.
Cố Cẩm Miên sờ chiếc nhẫn mình đang đeo, trong ánh mắt xinh đẹp ấy là trời xanh, là ánh nắng, là tất cả những điều thuần khiết song lại hết sức cháy bỏng. Giữa tiếng vỗ vay không ngớt ấy mà nói với hắn: "Anh ơi, như vậy em sẽ không bao giờ đi lạc nữa."
Ân Mạc Thù thoáng ngẩn ngơ, hắn siết chặt tay Cố Cẩm Miên, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên ngón áp út và nhẫn của cậu, lúc lùi ra còn cắn một cái.
Bọn họ nghe thấy tiếng vỗ tay hình như còn vang dội hơn nữa.
Người chủ trì cầm mic nói: "Hai chú rể có muốn nói gì không?"
Không có gì muốn nói.
Hai người họ, một người thích cất giấu tình yêu ở tận sâu dưới đáy lòng, còn người khác lại không biết đã nói bao nhiêu lần ở trên giường, ở những nơi không có ai ngoài họ.
"Có kế hoạch gì sau khi kết hôn hoặc từng nghĩ cuộc sống sẽ thế nào sau khi kết hôn không?"
Cái này thì có.
Cố Cẩm Miên nhận mic, nói: "Trước mắt vẫn là suy nghĩ của cá nhân tôi, tôi muốn chờ đến khi sự nghiệp của hai chúng tôi ổn định, khi không muốn tung hoành nữa sẽ đến viện phúc lợi nhận nuôi một cậu bé thích cười, nuôi đứa nhỏ ấy khôn lớn trong một gia đình hạnh phúc."
Có một người từng đánh nhau bảo vệ cậu khi còn nhỏ, cũng giúp cậu bù đắp những tiếc nuối bằng việc viết sách lúc bệnh tật, đến khi yêu lại trao cho cậu cả thế giới.
Có lẽ chỉ vì ban đầu cậu đã vô tình mang đến tia sáng ấm áp cho hắn.
Để rồi hắn luôn sưởi ấm cho cậu, chữa lành những tiếc nuối cùng vết thương lòng trong những năm tháng sau này.
Cậu muốn tình yêu ấy sẽ luôn và ngày càng trọn vẹn với thời gian.