Edit: Lune
Bình luận này của Cố Cẩm Miên lập tức khiến các tác giả cùng độc giả thích thức đêm bùng nổ.
Có người muốn đào bới thân phận của cậu, có người lại cảm thấy đây là một bài nồng mùi giả dối, gạt người.
Cố Cẩm Miên ném bom xong lập tức chạy biến, sau đó cậu vào khu bình luận của《Giải Trí Tối Thượng》đi dạo, nhất là mấy chương trước có Cố Cẩm Miên xuất hiện.
Cậu nhớ khi ấy có độc giả nói rằng Cố Cẩm Miên là một nhân vật rất đặc biệt, sau khi lật qua nhiều chương, cuối cùng cũng thấy cái đề tài được đắp thành một tòa nhà cao tầng kia.
Vì Cố Cẩm Miên lại xuất hiện trong chương mới lần này nên đề tài đó lại có thêm vài bình luận mới.
【Mọi người không phát hiện nhân vật Cố Cẩm Miên này rất đặc biệt à? Ngay cả Bách Tâm Vũ còn phải chịu khổ không ít, vậy mà tên biến thái này lại sống ung dung tự tại thế kia?】
【Bạn đúng, người cuồng ngược như Hà Bất Tẫn mà lại không hành cậu ta.】
【Không hợp lý, chẳng lẽ là boss lớn nào đó?】
【Con riêng còn tạm được.】
【Mặc kệ là gì, dù sao tôi nghĩ tác giả rất thích cậu ấy.】
【Bác nói đúng đấy, chẳng hiểu sao trong chương mới lần này tác giả lại thêm cảnh cho cậu ta nữa.】
Cố Cẩm Miên treo biển nickname độc giả "Ân Mạc Thù yyds" cũng nhảy vào rep bình luận:【Bạn nói đúng đấy, tác giả rất thích Cố Cẩm Miên.】
【???】
Đêm đó có người đã đăng một bài viết vào khu ý kiến độc giả trên diễn đàn Tấn Giang:《Góc thảo luận lý trí, độc giả lắm tiền "Ân Mạc Thù yyds" trên bảng của Hà Bất Tẫn có phải đã bị kích thích bởi cái chết của Ân Mạc Thù, kết hợp với bài viết trong khu Bích Thủy bên cạnh thì khó mà tin được đó lại là độc giả năm trái tim "Ân Mạc Thù yyds". 》
Ân Mạc Thù chết rồi, cậu bị kích thích đến nỗi bắt đầu tưởng tượng mình đang ở cùng Hà Bất Tẫn, sau đó tra tấn lẫn nhau cho đến bạc đầu.
Nhóm [Hà Thời Đáo Tẫn Đầu] tỏ vẻ nói có sách mách có chứng.
Bọn họ có thêm một bằng chứng nữa, đó là Cố Cẩm Miên đã thảo luận chương mới trong nhóm rằng vì cậu nên Hà Bất Tẫn mới viết như vậy.
Còn có người đã tiết lộ nickname trong nhóm của "Ân Mạc Thù yyds" là Cố Cẩm Miên, lại kết hợp với việc cậu nói tác giả thích Cố Cẩm Miên, quả là một bằng chứng xác đáng.
Cố Cẩm Miên rất muốn battle với bọn họ một trận nhưng điện thoại đột nhiên bị người phía sau lấy mất.
"Có tinh thần lắm à?" Hà Sơ Mạc nhướng mày hỏi cậu.
Hửm?
Sao tự nhiên hỏi có tinh thần làm gì?
Một giây sau Cố Cẩm Miên lập tức trở nên mềm mại yếu đuối, cậu dán vào người Hà Sơ Mạc, ôm eo hắn: "Em mệt quá, buồn ngủ quá, Hà Sơ Mạc, bọn mình đi ngủ thôi."
Đã hai giờ sáng, đúng là rất buồn ngủ.
Cố Cẩm Miên được Hà Sơ Mạc xoa đầu, cả người bị cơn buồn ngủ cuốn lấy, trước khi hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, cậu dụi vào cổ Hà Sơ Mạc, thì thầm: "Có thể yên tâm ngủ được rồi."
Hà Sơ Mạc nhớ lại dáng vẻ cậu ngủ gà ngủ gật giữa tiếng người ồn ào khi hắn mới bước vào phòng họp, trong lòng mềm nhũn, lại ôm chặt cậu hơn chút nữa.
Đêm trước không ai trong hai người ngủ ngon giấc cả.
...
Cố Cẩm Miên tỉnh dậy đã gần trưa, sau khi tắm xong, cậu nhìn thấy một loạt đồng phục đặc thù trong phòng để quần áo.
Cố Cẩm Miên: "..."
Ngoài ra còn có một hàng quần áo của bọn họ.
Không nhìn kỹ cũng biết, quần áo của Hà Sơ Mạc chủ yếu là đen trắng xám, trong đó hơn một nửa là màu xám, hắn thích màu xám nhưng lại cho cậu màu vàng.
Còn có chiếc áo lông màu vàng sáng như hoa hướng dương Teddy giống trong sách.
Cố Cẩm Miên đành chịu mà mặc một chiếc áo len vào.
Lúc cậu ra ngoài thấy Hà Sơ Mạc đang nói chuyện với hai người khác. Hôm nay hắn đeo kính, cặp kính gọng bạc càng làm nổi bật sống mũi cao thẳng của hắn, nước da trắng lạnh cũng hết sức hài hòa với màu bạc của gọng kính, lúc đôi mắt hẹp dài kia nhìn người khác xuyên qua lớp kính mỏng mang đến cảm giác trầm tĩnh lại không rõ ràng.
Cố Cẩm Miên chỉ muốn chìm trong vẻ đẹp đắm say lòng người ấy mãi.
Cậu nhìn đến ngẩn ngơ, còn Bách Vũ Tân vừa thấy cậu bước chân trần từ phòng Hà Sơ Mạc ra, thế giới quan lập tức sụp đổ.
Lúc Cố Cẩm Miên ra khỏi phòng, trong mắt chỉ có mình Hà Sơ Mạc. Cậu bước tới bên cạnh Hà Sơ Mạc rồi cúi người hôn má hắn.
Trên người cậu vẫn còn thoang thoảng hương chanh cùng hoa cam tươi mát sau khi tắm. Hà Sơ Mạc ngẩn người, tâm trạng trong ngày bất ngờ được cậu thắp sáng, hắn ấn đầu Cố Cẩm Miên xuống, hôn nhẹ vào khóe miệng cậu.
Thư ký Hà cùng Bách Vũ Tân sợ ngây người.
Thư ký Hà được huấn luyện bài bản không chỉ đần mặt ra mà ngay cả đầu óc cũng chết máy.
Anh ta không thể tưởng tượng nổi có một ngày lại trông thấy một thiếu niên bước ra từ phòng của sếp mình - người không bao giờ cho phép người lạ đến gần, cũng không bao giờ để bất cứ trai xinh gái đẹp vào trong mắt, dáng vẻ lúc nào cũng như muốn cô độc đến già. Đã thế sếp của anh ta còn dịu dàng hôn chàng trai kia nữa.
Lại nghĩ tới đống trang phục mà mình mang đến, không, không dám tưởng tượng thêm.
Anh ta chỉ mới không ở đây có một ngày thôi mà!
Lẽ nào trước giờ là anh ta cản vận đào hoa của sếp?
Bách Vũ Tân chỉ vào Cố Cẩm Miên: "Cậu, cậu, cậu..."
Cố Cẩm Miên tự chỉ vào mình: "Tôi, tôi, tôi... tôi là thím của cậu."
Bách Vũ Tân: "..."
Hà Sơ Mạc cười khẽ, không phản bác mà chỉ nói: "Ăn cơm trước đi."
Trên bàn ăn không hề có bất cứ âm thanh nào.
Cố Cẩm Miên cảm thấy không thể như vậy được, rất dễ khó tiêu, cậu đẩy Hà Sơ Mạc: "Anh giới thiệu qua cho em đi."
Hà Sơ Mạc thật sự giới thiệu với cậu: "Ở đây bình thường chỉ có mình tôi ở, Bách Vũ Tân thỉnh thoảng sẽ đến, khi cậu ấy mười tám tuổi thì bố mẹ gặp tai nạn, sau đó tôi dẫn cậu ấy theo rồi bồi dưỡng thành người thừa kế của mình."
Cố Cẩm Miên nghĩ một lúc, khi Bách Vũ Tân mười tám tuổi thì Hà Sơ Mạc cũng vừa hai mươi hai, hai mươi ba. Lúc đó có lẽ hắn không rảnh như bây giờ, cũng coi như bọn họ đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian khó khăn ấy rồi mới đi đến hiện tại.
Bảo sao Bách Vũ Tân lại sùng bái kính sợ hắn đến vậy.
Nghĩ thế, làm nhân vật chính cũng không khó chấp nhận.
Cố Cẩm Miên hỏi: "Vậy những người khác thì sao?"
Hà Sơ Mạc biết cậu đang nói đến những người tương ứng với nhân vật trong sách: "Sau này em đi cùng tôi ít nhất có thể gặp được hơn nửa."
Cố Cẩm Miên vui vẻ: "Các anh trai em cũng có à?"
Động tác cầm đũa của Hà Sơ Mạc khựng lại: "Cố Tịch Quân là đối thủ một mất một còn với tôi."
Cố Cẩm Miên: "..."
"Không đúng, lúc ở đấy anh ấy có làm khó anh đâu." Cố Cẩm Miên nghĩ lại: "Hai người ở chung với nhau rất vui vẻ mà."
"Vì anh ta yêu em, đây là lý do quan trọng nhất."
Cố Cẩm Miên thoáng sửng sốt, sau đó híp mắt cười.
Hà Sơ Mạc viết nên anh trai chỉ vì để yêu thương cậu, cũng là tiền đề cho những khía cạnh khác sau này.
Mà Hà Sơ Mạc cũng thích cậu.
Mấy lần Bách Vũ Tân muốn mở miệng cuối cùng cũng chen vào được: "Hai người đang nói đến《Giải Trí Tối Thượng》à?"
Hai người họ cùng lúc nhìn về phía hắn, Cố Cẩm Miên còn cười cười: "Chẳng phải cậu coi thường mấy thứ như vậy à?"
Bách Vũ Tân: "..."
Cố Cẩm Miên phát hiện có tia máu nhỏ xíu hằn trong mắt hắn: "Không phải cậu thức cả đêm đấy chứ? Học quản lý với ngoại ngữ à?"
Bách Vũ Tân: "..."
Bao nhiêu nghi vấn của hắn bị câu nói móc của cậu làm cho không nói nên lời, nhịn hệt như táo bón.
Hắn muốn hỏi nam chính trong quyển sách kia là hắn à? Ân Mạc Thù là chú Hà của hắn ư? Còn Cố Cẩm Miên đó có phải là Cố Cẩm Miên này không?
Có phải cậu từ trong sách xuyên tới đây nên mới có thể khiến chú Hà của hắn đối với cậu như vậy?
Nhưng không ai nói cho hắn biết, hai người kia thân thiết vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, gạt hắn ra ngoài.
Cố Cẩm Miên ăn xong sẽ phải về nhà, cậu nói với Hà Sơ Mạc: "Em phải về an ủi bố em chút đã."
"Ngày mai em sẽ bay ra nước ngoài." Cố Cẩm Miên muốn nói, có thể phải bốn ngày sau mới gặp lại.
Hà Sơ Mạc: "Vậy chiều nay tôi sẽ đến đón em."
"..." Cố Cẩm Miên nói: "Thế anh chuẩn bị ít quà đến gặp bố em đi."
Hà Sơ Mạc kinh ngạc nhìn cậu.
Cố Cẩm Miên nghĩ hắn đang lo lắng: "Em sẽ đả thông tư tưởng cho bố em trước khi anh đến, anh đừng lo."
Thấy Hà Sơ Mạc vẫn còn đang nhìn mình, Cố Cẩm Miên mới hiểu vừa nãy hắn kinh ngạc là bởi chưa gì đã dẫn hắn đến gặp phụ huynh sớm như vậy.
"Bọn mình phải chuẩn bị kết hôn chứ." Cố Cẩm Miên nói như chuyện đương nhiên: "Anh gần ba mươi rồi nên mình phải nhanh lên."
Bách Vũ Tân: "..."
Hà Sơ Mạc bật cười, đứng dậy rồi hôn cậu rất đỗi dịu dàng.
Cố Cẩm Miên có thể không coi ai ra gì mà chủ động hôn hắn nhưng bị hắn hôn thế này bỗng thấy hơi xấu hổ.
Có điều cậu rất thích, lúc rời đi còn thì thầm với Hà Sơ Mạc: "Em lại thấy không nỡ rồi, lúc nào cũng muốn hôn anh thôi."
Hà Sơ Mạc mím môi, tay hắn khẽ vuốt ve sống lưng cậu mãi mới buông ra được.
Cố Vân Bằng quả thật cần được an ủi.
Lúc Cố Cẩm Miên trở về, ông đang ngồi ngoài sân đối diện với cửa, tinh nhần có vẻ rất suy sụp.
Lẽ ra ông phải trông thấy con trai mình quay về đầu tiên, nhưng lúc con ông về ông lại không để ý, cũng chẳng biết đang bận suy nghĩ điều gì.
Cố Cẩm Miên bước đến gần ông, hỏi nhỏ: "Bố, bố đang nghĩ gì thế?"
"Bố đang nghĩ, giấc mộng được ôm cháu trai sau khi về hưu ở tuổi sáu mươi của mình tan vỡ rồi."
Cố Cẩm Miên: "..."
Lúc này Cố Vân Bằng mới phản ứng lại, thoáng cái ôm chặt lấy cậu: "Con trai à, huhuhu, vì sao chứ, vì sao lại là cậu ta mà không phải cô ấy."
"Đã thế vì sao còn là cậu ta đeo nữa."
Cố Cẩm Miên: "..."
"Đây là bẩm sinh rồi." Cố Cẩm Miên nói: "Không có cách nào cả."
"Chắc chắn sẽ có cách! Con trai à, con đừng thích đàn ông được không?"
Cố Cẩm Miên thầm xin lỗi ông trong lòng, sau đó tỏ ra lạnh nhạt đẩy ông ra: "Hồi nhỏ bố bỏ mặc con, giờ bố quan tâm làm gì?"
Cố Vân Bằng sững sờ.
Ông vẫn luôn canh cánh chuyện hồi nhỏ trong lòng nhất, trước kia mỗi khi ông nhắc đến, Cố Cẩm Miên đều lờ đi.
Ông thật sự nghĩ nó không là gì với Cố Cẩm Miên, nhưng lúc Cố Cẩm Miên chủ động nhắc lại, trong phút chốc ông lại không biết làm sao.
"Bố có biết con khi đó đã khổ sở thế nào không? Bố chỉ nghĩ con không có cơm ăn hay quần áo để mặc thôi à?"
"Con nhỏ như thế, lại vừa đến môi trường mới lạ lẫm, mặt bị liệt không biết cười còn không có mẹ, bố có biết lúc con ở ngoài thường xuyên bị người khác bắt nạt không?"
"Chúng nó thường xuyên pha trò chế nhạo rồi cô lập con, không đánh được con thì kéo cả anh trai đến, con không có anh trai mà chỉ có một ông bố suốt ngày say xỉn thôi."
Cố Vân Bằng bối rối nhìn cậu, vừa xấu hổ day dứt lại vừa thấy đau lòng: "Sao con không kể với bố?"
Cố Cẩm Miên lạnh nhạt trả lời: "Kể cái gì, kể lúc nào? Hồi đó bố có để ý đến con đâu. Sau này kể thì có ích gì?"
"Nếu không có anh ấy che chở, chăm sóc cho con thì có khi con đã trở thành cặn bã phản xã hội hoặc đứa biến thái tự kỉ từ lâu rồi."
"Anh ấy? Cậu ta là ai?" Cố Vân Bằng vội hỏi.
Cố Cẩm Miên: "Bạn trai con."
Cố Vân Bằng: "..."
Bầu không khí bỗng trở nên im ắng.
Cố Vân Bằng: "Hai đứa đã quen nhau từ lúc đó rồi à."
"Vâng." Cố Cẩm Miên gật đầu: "Anh ấy học ở trường bên cạnh, hơn nửa năm đó, anh ấy đã che chở chăm sóc cho con."
"Hai đứa có duyên thật đấy." Cố Vân Bằng túm tóc: "Thế thì bố phải tỏ lòng cảm ơn người ta mới được, hay là bố tặng xe cho cậu ta, không thì tặng cậu ta căn nhà nhé?"
Chứ không nỡ tặng cả con trai thế này.
Cố Cẩm Miên: "..."
Cố Vân Bằng nhìn thấy sự coi thường trong mắt con trai mình, ông nói: "Cậu ta cần cái gì bố sẽ cho cậu ta cái đó, bố mở công ty giúp cậu ta cũng được!"
Cố Cẩm Miên: "..."
"Bố quên mình đã phá sản bao lần rồi à?" Cố Cẩm Miên vạch trần quá khứ của ông không thương tiếc: "Thế mà bố còn dám nói mở công ty giúp người ta?"
Cố Vân Bằng: "..."
"Thôi bỏ đi, nếu bố thật sự muốn cảm ơn anh ấy thì cứ hỏi trước mặt xem anh ấy cần gì đi." Cố Cẩm Miên nói.
"Được, khi nào?" Cố Vân Bằng cũng thấy gặp mặt cảm ơn vẫn tốt hơn, biết đâu ông lại có thể nói thêm gì đó, biết đâu lại linh động được chỗ nào.
Cố Cẩm Miên giả vờ suy nghĩ nghiêm túc hẳn mấy giây đồng hồ: "Vậy chiều nay đi, để con gọi anh ấy đến. Ba giờ? Bốn giờ nhé?"
Cố Vân Bằng nhấm nháp từng chữ: "Cậu ta rảnh thế à."
Cố Cẩm Miên: "..."
Cố Vân Bằng cảm thấy hơi lo lắng, ông nhớ khu vực đó không có nhà giàu hay ngôi trường tốt nào cả, chẳng phải con nhà giàu mà khả năng là người tài giỏi cũng không cao, đã thế còn rảnh rỗi như vậy, chẳng lẽ đang thất nghiệp?
Con trai ông là sinh viên của một ngôi trường danh giá, là nhân viên trong một công ty nổi tiếng, ngoại hình lại còn thuộc hàng top.
Có điều đang thất nghiệp cũng không phải không tốt, như vậy khá dễ bắt bí.
Cố Vân Bằng vừa lải nhải trong bụng vừa đi vào bảo cô giúp việc chuẩn bị cơm nước.
Thấy Cố Cẩm Miên đang gọi điện thoại, ông lén nói với cô giúp việc: "Không kể đắt bao nhiêu, mấy món như trứng cá muối, thịt bò Wagyu các thứ, không quan tâm có ăn được hay không, cứ mang hết lên bàn cho tôi."
"Lần đầu tiên gặp mặt, phải đe một chút."
Cô giúp việc hiểu rõ, nghiêm túc gật đầu: "Ngài yên tâm."
Hai bên thương lượng, cuối cùng quyết định năm giờ sẽ gặp nhau ở nhà, giờ đó vừa nói chuyện vừa ăn tối luôn. Truyện Dị Năng
Hà Sơ Mạc không đến muộn cũng không đến sớm quá, đến lúc 4:50.
Cố Cẩm Miên nhận được tin của hắn nhanh chóng chạy xuống.
Vừa xuống đến nơi đã thấy có ba chiếc xe trước nhà. Thư ký Hà - người cậu đã gặp sáng qua đang chỉ huy nhóm trợ lý bê đủ món quà to nhỏ xuống dưới.
Cố Cẩm Miên trợn tròn mắt.
"Em bảo anh chuẩn bị ít quà là mấy món kiểu như trái cây hay thực phẩm chức năng cơ mà, sao anh mua lắm thứ thế?"
"Lần đầu tiên đến thăm nhà, phải trịnh trọng một chút." Hà Sơ Mạc nói.
Cố Cẩm Miên thấy Hà Sơ Mạc vẫn đang đứng, không có ai chuyển xe lăn xuống cho hắn, mới hỏi: "Sao anh không ngồi xe lăn?"
"Không cần." Hắn cầm tay Cố Cẩm Miên, trả lời: "Em yên tâm, tôi làm được mà."
Lúc này Cố Cẩm Miên mới nhận ra hắn đang căng thẳng.
Đúng là rất hiếm thấy.
Tuy chỉ rất nhẹ, người khác khó mà phát hiện được.
Cố Vân Bằng vốn đang ngồi nghiêm chỉnh đợi trong phòng, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cuối cùng không nhịn được mà ra xem, vừa nhìn đã trợn tròn mắt giống hệt con trai mình.
Sao nhìn cảnh tượng này còn thấy phô trương hơn cả ông vậy?
Hà Sơ Mạc lễ phép chào ông, sau khi vào nhà, hắn ngồi xuống bắt đầu mở lời: "Lần đầu gặp mặt, con không biết chú thích gì nên chuẩn bị mỗi thứ một ít, hi vọng con sẽ may mắn mua được một hai thứ có thể khiến chú thích."
Đúng là loại gì cũng có, quà tặng phổ thông hay hiếm có đều thấy hết ở đây.
Có trái cây, thực phẩm chức năng, có rượu, trà, có thẻ hội viên, có vàng có đá quý lẫn đồ cổ, có cả tranh của các họa sĩ nổi tiếng...
Thậm chí còn có cả mấy bản hợp đồng, bản hợp đồng trên cùng mà Hà Sơ Mạc đưa tới trước mặt ông còn là hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất.
Là khu đất mà rất nhiều công ty xây dựng, trong đó có ông đều nhìn mà thèm đã lâu.
Cố Vân Bằng: "..."
...
Tác giả có điều muốn nói:Cố Vân Bằng: Giờ dọn hết bàn ăn xuống còn kịp không?