Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia - Tần Ngôn - Lăng Nhược Hy

Mãi cho đến gần đây, ông mới giả vờ lâm bệnh nặng. Cũng bởi địa vị không tầm thường nên tin tức nhanh chóng lan truyền khắp các mặt báo, kể cả những trang mạng chính thống cũng không bỏ sót phần nào. Sau khi nhận được tin tức, Lăng Nhược Hy ba chân bốn cẳng chạy gấp đến bệnh viện, chỉ sợ chậm một chút liền không kịp nhìn mặt ông của mình. Chỉ có điều, lúc cô đến đây thì cũng đoán được tám phần nội tình ở bên trong, nhìn sắc diện tươi tắn của ông nội, cô biết chắc bản thân đã bị lừa!

"Ông nội, con xin lỗi. . . Nhưng con thật sự chưa sẵn sàng. Con chỉ mới 25 tuổi thôi, nếu tiếp quản Lăng thị ngay lúc này, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều tranh cãi."

Không ngoài dự liệu, Lăng Nhược Hy tiếp tục ngồi trước mặt ông nội mình tìm cớ tránh thoát. Lần nào cũng vậy, ông nghe đến phát chán rồi đây!

"Hy Hy, lúc nhỏ con là một đứa rất hiểu chuyện. Sao bây giờ lại ngoan cố như vậy?" Lăng Phong nhớ rõ, đứa cháu của mình vốn rất ngoan ngoãn, tuy hơi nghịch ngợm nhưng chưa bao giờ cãi lời ông, cũng chưa bao giờ cậy thế hiếp đáp người khác. Một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, sau khi du học trở về lại biến thành. . . ngỗ nghịch rồi sao? Nghĩ rồi, ông chỉ biết thở dài, tự hỏi không biết có phải bản thân đã chiều hư cháu mình hay không nữa.

Chiếu theo lý, từ khi còn nhỏ Lăng Nhược Hy đã phải miệt mài với núi sách vở, đến thời gian chơi đùa cùng chúng bạn cô cũng không có. Bất quá, thời điểm đi du học cô lại gặp được Tô Thanh, cũng không biết từ lúc nào hai người trở nên thân thiết. Có lẽ vì cả hai tìm được điểm chung ở nhau, lại cùng có chung một điểm đến, trong suốt 5 năm đã không ngừng san sẻ niềm vui nỗi buồn, chính vì thế mà trở thành "cặp bài trùng" hay chăng? Không thể không nói, ông bà ta dạy dỗ quả thật không sai! Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ở gần Tô Thanh, Lăng Nhược Hy cũng không phát hiện, bản thân sớm đã đen thành. . . cục than luôn rồi!

"Ông nội. . . cho con 2 năm nữa, chỉ 2 năm nữa thôi có được không?" Nhìn dáng vẻ bất lực của ông mình, Lăng Nhược Hy cũng có chút mủi lòng.

Lăng Phong lại thở ra một hơi dài, ông ngưng mắt một lúc, vẻ mặt kia không biết có bao nhiêu phiền muộn. Ngắm nhìn cháu gái của mình một hồi lâu, lúc này ông mới lên tiếng: "Hy Hy, có một chuyện ta không nói với con. Lăng thị đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản. . . Tần thị đang bắt tay với Vương thị để lấn sân sang lĩnh vực của chúng ta. Bọn họ lôi kéo rất nhiều nhân viên cấp cao của Lăng thị, gây ra những hậu quả khó lường. Tệ nhất là, có một số thành phần đã tiết lộ thông tin bí mật của Lăng thị, khiến cổ phiếu chúng ta không ngừng bị tuột dốc. Nếu cứ tiếp tục thế này, ta e là Lăng thị sẽ sớm bị bào mòn mất thôi."

Nghe đến đây, Lăng Nhược Hy bàng hoàng trố mắt: "Nghiêm. . . nghiêm trọng vậy sao?" Dù sao đi nữa, Lăng thị cũng là tâm huyết của ông nội cô, tâm trạng lo lắng xuất phát từ cô hoàn toàn là chân thực.

Lăng Phong khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Hai tập đoàn lớn như vậy nếu hợp sức để chống đối chúng ta, hiển nhiên không thể xem thường. Lại nói, thân già này đâu còn đủ sức để chống chọi. Con nói xem, có phải ông nội đã hết thời rồi không?"

Ông vừa nói dứt câu, hai con ngươi cũng trở nên lóng lánh, nhìn thấy cảnh tượng này Lăng Nhược Hy không tránh khỏi đau lòng. Cô nắm lại bàn tay khô cằn của ông mình, nhẹ giọng vỗ về: "Ông nội. . . ông đừng như vậy mà! Ông nói đi, bây giờ con phải làm gì để cứu vớt Lăng thị?"

Dường như đã đạt được mục đích, Lăng Phong vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh, nói: "Ta muốn con đến Tần thị để thăm dò một chuyến. Ở bên ngoài không ai nắm rõ lai lịch của con, con chỉ cần trà trộn vào Tần thị để điều tra giúp ta một số chuyện, lúc đó mới có thể lật ngược thế cờ."

Mặc dù không muốn từ bỏ cuộc chơi, nhưng đứng trước tình thế nguy cấp, Lăng Nhược Hy không cách nào từ chối lời đề nghị của ông mình. Bất quá, Lăng thị sau này cũng thuộc quyền sở hữu của cô. Nếu để nó biến mất, chẳng khác nào cô trở thành kẻ trắng tay? Cô đã quen với cuộc sống xa hoa rồi, so với sống cả đời cơ cực, chẳng thà ngay lúc này cô chịu cực một thời gian không phải tốt hơn sao? Nghĩ rồi, Lăng Nhược Hy đành miễn cưỡng chấp nhận.

"Tập đoàn Tần thị hiện đang nắm giữ vị trí thứ hai trên toàn quốc. Có thể nói, họ hùng mạnh chỉ sau chúng ta mà thôi. Hy Hy, con đến đó nhất định phải chuyên tâm làm việc, chỉ khi con đảm nhiệm chức vụ quan trọng mới có thể nắm giữ những thông tin cần thiết. Con có hiểu không?" Lăng Phong cẩn thận dặn dò.

"Dạ, con hiểu rồi, thưa ông."

Sau khi trò chuyện vài câu, Lăng Nhược Hy xin phép về trước, cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi phỏng vấn sắp tới. Cô biết, tập đoàn Tần thị không phải nơi muốn vào là vào. Trước mắt cần phải tìm hiểu một số thông tin liên quan đến nó, trau dồi một vài kiến thức cơ bản, lúc đó mới có thể quang minh chính đại bước chân vào Tần thị.

Lăng Nhược Hy vừa đi khỏi không lâu, ở bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Lăng Phong không nhìn, nhưng cũng có thể đoán được người đi vào là ai.

"Thế nào? Cháu gái của ông đáp ứng rồi sao?" Người vừa lên tiếng là Đới Viên, chủ tịch của tập đoàn Tần thị. Bà lão này cùng Lăng Phong đã có giao tình hơn ba mươi năm. Hai người trên thương trường tuy ít được nhắc đến cùng nhau, nhưng thực chất lại có mối quan hệ vô cùng mật thiết. Cả hai là bạn từ thuở hàn vi, đến khi lập nghiệp cũng giúp đỡ nhau rất nhiều. Nói đơn giản một chút, họ chính là bằng hữu chi giao, vô cùng hiểu ý. Thời điểm Đới Viên vừa đặt chân vào phòng,nhìn thấy ông bạn già của mình cười đến vui vẻ, không khó đoán ra, có lẽ kế sách kia đã thành công hơn một nửa.

"Haha. Quả nhiên là diệu kế! Viên lão, tôi thật sự phải cảm ơn bà rồi!" Lăng Phong vừa nói, vừa cười đến khan giọng. Khó khăn lắm ông mới "gài bẫy" được Lăng Nhược Hy, để cháu gái của mình chịu đến Tần thị học hỏi.

Đới Viên ngồi xuống, châm tách trà đưa đến tay Lăng Phong. Đối với ông bạn già này, bà thừa biết chỉ có đứa cháu kia mới có thể làm ông đau đầu. Nể tình bằng hữu mấy mươi năm bà mới cất công bày ra kế sách, muốn giúp ông giải quyết nỗi bất an trong lòng.

"Xem ra diễn xuất của ông cũng không tệ. Ông xem, chỉ mới nói vài câu đã khiến con bé ngoan ngoãn vâng lời."

"Bà đừng cười tôi. Nếu không phải nhờ bà nghĩ ra cách này, tôi cũng không biết làm sao để dạy dỗ lại nó!" Lăng Phong cầm lấy tách trà, cẩn thận uống xuống một hớp. Những lời ông nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, chinh chiến thương trường suốt bấy nhiêu năm chưa một lần gục ngã, vậy mà khi đối mặt với Lăng Nhược Hy, ông mới biết như thế nào gọi là. . . bất lực!

Dựa theo tính toán của Đới Viên, Lăng Nhược Hy thừa sức đặt chân vào Tần thị. Nhưng điều bà lo lắng nhất, chính là cô làm sao qua được ải của cháu gái bà. Tần Ngôn, đứa cháu ngang bướng này rất nghiêm túc trong công việc, là một nữ cường nhân trên thương trường. Lăng Nhược Hy vốn thích ung dung tự tại, so với Tần Ngôn lại hoàn toàn bất đồng. Một người như gió thoảng mây bay, thích ngao du tứ phía. Một người lại như ngọn núi hùng vĩ, sừng sững đứng yên tại chỗ. Bất quá, bà thực tâm lo lắng cho Lăng Nhược Hy, chỉ sợ mới đến Tần thị một thời gian liền chịu không nổi, nằng nặc đòi trở về Lăng thị cho mà xem!

"Viên lão, bà đang nghĩ gì sao?" Quan sát thần sắc lo lắng của Đới Viên, Lăng Phong tò mò, hỏi.

"Cháu gái của tôi, tính cách của nó vốn không được tốt. Đối với công việc khá là cứng nhắc, hơn nữa còn có chút nóng nảy. Tôi chỉ sợ nó phá hỏng kế hoạch lần này. . ." Đương nhiên, hàm ý ở đây bà đang nói đến, chính là nếu Lăng Nhược Hy không nghiêm túc làm việc, chắc chắn sẽ bị Tần Ngôn thẳng tay loại trừ!

"Ha ha, bà cứ yên tâm! Hy Hy nhà tôi không làm thì thôi, một khi đã làm nhất định sẽ không gây thất vọng! Từ nhỏ nó đã học đâu nhớ đó, tư duy cũng khác hẳn những người bình thường. Suốt 5 năm du học còn giành được học bổng, lại còn thông thạo 4 ngoại ngữ. Bà nói xem, cháu của tôi có lợi hại hay không?" Lăng Phong vừa nói xong, mũi của ông đã nở to hơn cái chén rồi.

Thực chất, Lăng Phong không hề khoa trương khi nhắc đến cháu gái mình. Lăng Nhược Hy thông minh là chuyện không thể bàn cãi, tuy nhiên, Đới Viên hoàn toàn có đủ lí do để lo lắng cho cô ấy! Từ trước đến nay, Tần Ngôn đã "hạ thủ" không biết bao nhiêu vị tiền bối trong Tần thị. Đối với cháu gái bà, tài giỏi thôi chưa đủ, đức tính cũng là điều quan trọng không kém.

Cả Lăng Phong cùng Đới Viên chân thực không biết ở bên ngoài Lăng Nhược Hy phóng túng thế nào, nếu biết, chắc chắn sẽ không dám giao đến tay Tần Ngôn. Chỉ sợ đứa cháu thân yêu của ông bạn già này sẽ bị. . . ăn hành đến tơi tả! Bởi với bản tính cương trực của Tần Ngôn, đứa cháu của bà ghét nhất chính là những loại người không đứng đắn.

"Ông đã nói vậy thì tôi yên tâm. Nhưng mà, có cần tôi dặn dò cháu gái mình một chút, để nó "nương tay" với cháu gái ông hay không?" Nếu đến Tần thị, Lăng Nhược Hy lại không thể vô khuôn vô khổ, chuyện xấu giữa hai đứa cháu này chắc chắn sẽ xảy ra. Đến lúc đó, chỉ sợ làm hai cái thân già này phải khó xử. Thế nên, chẳng thà lúc này bà "mách nhỏ" cho Tần Ngôn một chút, biết đâu cô sẽ nể tình bà mà không làm khó dễ Lăng Nhược Hy.

Tuy nhiên, chuyện đâu đơn giản như bà nghĩ. Số mệnh của Lăng Nhược Hy vốn đã được an bài sẵn rồi, chạy trời không khỏi nắng!

"Không cần đâu, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Tôi từng gặp qua Ngôn Ngôn, nó tuy là đứa cứng nhắc nhưng làm việc luôn theo nề nếp, rất có bài bản. Tôi càng muốn Hy Hy đến đó theo nó mà học hỏi, cực khổ một chút cũng không vấn đề gì! Chỉ cần cháu gái tôi nên người, tôi cảm ơn bà còn không kịp, bà đừng lo lắng quá!" Lăng Phong cười ôn hoà, những lời này đều là thật lòng. Nếu một chút cơ cực đã chịu không nổi, làm sao có đủ bản lĩnh để làm những chuyện lớn.

"Được rồi được rồi, bà đừng trưng ra vẻ mặt ưu tư như vậy nữa. Đi thôi, tôi có đặt bàn ở nhà hàng JM rồi, đợi tôi chuẩn bị xong chúng ta đến đó ăn mừng một chuyến."

Lăng Phong nói xong, ông chồm người bấm nút đỏ ngay bên cạnh giường, ngay lập tức một vệ sĩ mang theo bộ âu phục của ông tiến vào.

"Ông lạc quan như vậy cũng thật tốt. Chỉ mong những gì tôi lo lắng là thừa thãi. Được rồi, tôi ra ngoài chờ ông." Đới Viên đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo một chút, sau đó bước ra bên ngoài.

--------------

Vài ngày sau

Sau khi gửi mail ứng tuyển, Lăng Nhược Hy nhận được một cuộc gọi, mời cô đến trụ sở của Tần thị để phỏng vấn. Từ lúc sớm tinh mơ cô đã thức dậy, diện một bộ âu phục màu trắng, vừa ra đến cửa đặt chân vào chiếc Maybach của mình, cô cảm giác hình như có gì đó. . . sai sai.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận