"Nhưng gì mày nói là thật? Tịch Mặc Thương thật sự đối xử với mày tốt như vậy?"
Thật sự khó tin khi kẻ bị cả Đế Đô nói là tàn bạo, chán ghét phụ nữ lại đối xử tốt với một người xấu xí không có gì nổi trội như Minh Nhạc Y.
Không lẽ, Tịch Mặc Thương không phải là không có cảm giác với phụ nữ, mà là anh ta có khẩu vị đặc biệt?
"Những lời con nói đương nhiên là thật!"
"Vậy, Y nhi, Tịch Mặc Thương cho con bao nhiêu tiền?"
Thái độ Túc Lăng thay đổi chóng mặt, vừa nãy còn ghét bỏ đứa con gái nuôi là cô, bây giờ lại tỏ ra thân thiết như con ruột.
Y Nhi, nghe cách xưng hô này từ miệng Túc Lăng, Tử Sở Tuyên cảm thấy thật buồn nôn!
Đầu Tử Sở Tuyên cúi xuống. Túc Lăng hỏi Tịch Mặc Thương cho cô bao nhiêu tiền, đây là đang muốn moi tiền của anh ta từ chỗ cô sao?
Ha, đúng là chồng thế nào thì sẽ cưới phải bà vợ như vậy. Hai vợ chồng này tham lam y như nhau mà không hề che giấu gì hết. Vẫn coi cô là cái đứa ngốc không biết phản kháng sao?
Tử Sở Tuyên lần nữa nở nụ cười nhẹ, từ trong túi lấy ra hai chiếc thẻ đen.
Đã muốn nhìn thấy tiền như vậy, cô không ngại cho bọn họ nhìn đâu!
"Anh ấy đưa cho con cũng không nhiều lắm. Chỉ có hai cái này mà thôi!"
Hai mắt Túc Lăng và Trương Yến sáng lên như bắt được vàng.
Là thẻ đen!
Không phải một mà tới tận hai thẻ đen!
Không nghĩ là Tịch Mặc Thương lại hào phóng như vậy. Xem ra những gì mà Minh Nhạc Y nói đều là thật. Tịch Mặc Thương thật sự đối xử rất tốt với cô!
Nhìn ánh mắt tham lam của bọn họ dán chặt lên hai cái thẻ đen, trong lòng Tử Sở Tuyên dâng lên mạt khinh thường.
"Y Nhi, Túc Gia nuôi con bao nhiêu năm, cũng đã đến lúc con báo hiếu bố mẹ. Mau đưa hai chiếc thẻ đó cho bố! Còn nữa, sau này Tịch Mặc Thương có cho con tiền, nhớ đưa hết cho bố!"
"Túc Gia nhận nuôi tôi thì tôi phải đưa tiền, ai đặt ra quy định này vậy?"
Gương mặt Túc Lăng cùng Trương Yến thoáng chốc trầm xuống, trong lòng đồng thời cũng hiện lên mạt kinh ngạc.
Minh Nhạc Y từ khi nào biết từ chối yêu cầu của bọn họ vậy?
"Sao đây? Hiện tại đủ lông đủ cánh rồi nên không coi người cha này ra gì phải không? Đừng quên vị trí Tịch thiếu phu nhân hiện tại là do ai cho mày!"
"Tôi cũng không quên lý do tôi được nhận nuôi đâu. Nếu không phải đứa con gái yêu dấu của các người bị bệnh cần thay máu gấp, các người sẽ nhận nuôi tôi sao?"
Tử Sở Tuyên đã không còn giữ nụ cười nữa, biểu cảm lập tức trở lên lạnh lùng nhìn hai người kia.
Tiền của cô, ai cũng đừng hòng động đến dù chỉ là một đồng!
"Hơn nữa, các người nhận nuôi tôi làm con hay là đưa tôi về Túc Gia để làm người ở? Tôi chưa có quên những tháng ngày sống không khác gì người làm ở Túc Gia đâu!"
Hai người kia nhất thời bị lời nói của cô làm nghẹn cứng. Đơn giản là bởi vì cô đâu có nói sai!
Trong trí nhớ của Minh Nhạc Y, sống ở Túc Gia, có ngày nào bọn họ cho cô ấy yên ổn sao?
Có lẽ ngay từ lúc mà được nhận nuôi thì đã là chuyện sai ầm đối với Minh Nhạc Y!
Đúng vậy, là bọn họ nhận nuôi, nhưng người bọn họ nhận nuôi là Minh Nhạc Y chứ không phải Tử Sở Tuyên.
Cho nên dừng mong cô sẽ báo đáp Túc Gia!
"Lại nói các ngươi cho tôi vị trí Tịch thiếu phu nhân, nếu như nên ngoài không nói Tịch Mặc Thương khắc thê, vị trí đó cũng đâu có tới lượt Túc Gia!"
"Đúng là không coi ai ra gì!"
Túc Lăng thẹn quá hóa giận, đứng lên tiến đến chỗ cô, giơ tay muốn tát cho cô một cái. Ánh mắt Tử Sở Tuyên càng lạnh hơn. Cô đứng dậy, bắt lấy cổ tay ông ta hất ra. Khí thế đế vương che giấu nay được bốc phát khiến cho hai người kia khiếp sợ.
"Túc Lăng, ông không có quyền đánh tôi! Vả lại, ông đám đánh tôi sao?"
"Mày...mày nói gì?"
"Hiện tại tôi chính là Tịch thiếu phu nhân của Tịch Gia, là người của Tịch Gia, ông dám động tới tôi?"
Nếu thật sự quyền lực của Tịch Gia rất lớn vậy để cô mượn dùng tạm!
Hơn nữa hôm nay cô tới Túc Gia cũng chẳng phải tới nói chuyện giao hảo với bọn họ, cô chỉ là muốn nhìn xem cái nơi đã nhận nuôi Minh Nhạc Y mà thôi.
Nếu đã không nói chuyện được cùng lắm là trực tiếp xé trách mặt. Đằng nào thì đó là chuyện sớm muộn, sớm hơn chút cũng chả sao cả!
Quả nhiên nghe thấy lời này, Túc Lăng không dám động thủ nữa, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng căm tức nhìn Tử Sở Tuyên.
"Đừng có nhìn tôi như vậy. Cái mạng nhỏ này của tôi suýt nữa tới Diêm Vương báo danh còn không phải là nhờ ơn của các người hay sao? Mà thật sự thì đúng là tôi phải cảm ơn các người vì đã đưa tôi tới vị trí Tịch thiếu phu nhân này!"
"Hứ! Chẳng qua chỉ là thú vui nhất thời của Tịch Mặc Thương mà thôi. Đợi đến lúc anh ta chán rồi, xem mày còn hóng hách thế nào!"
"Vậy thì đợi đến lúc đó đi. Tạm biệt!"
Tử Sở Tuyên nghênh ngang bước ra khỏi Túc Gia.
Đây chỉ là màn chào hỏi mà thôi, tiếp theo sẽ không đơn giản như này đâu!