"Xin hỏi một chút, không biết khu vực bán quần áo ở đâu?"
Tuy thân là một người phụ nữ nhưng có lẽ việc phải giả nam quá lâu đã khiến trên người Tử Sở Tuyên lúc nào cũng phát phảng một cỗ tiêu soái không thua kém gì nam nhân.
Trên miệng nở một nụ cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp tiến sát lại gần nữ nhân viên. Nữ nhân viên kia bị cô làm cho đỏ cả mặt, vội lùi lại. Hai bàn tay nắm lại đặt trước ngực, ngón tay thẹn thùng chỉ về bên trái.
"Cứ đi thẳng, lên cầu thang. Khu vực quần áo trên tầng ba!"
"Cảm ơn chị gái xinh đẹp!"
Tử Sở Tuyên lần nữ cười, lịch sự nói lời cảm ơn. Dáng vẻ có chút phong lưu.
Có vẻ như cô đã nhất thời quên mất hiện tại bản thân không còn mặc nam trang.
Nữ nhân viên kia mặt càng đỏ hơn, cảm giác như trái tim sắp tan chảy, nhất thời có chút đứng không vững, lại thêm đang đi giày cao gót nên bị trẹo chân.
Tử Sở Tuyên phản ứng kịp thời, vội xoay người lại đỡ được nữ nhân viên kia. Thấy mặt nữ nhân viên đỏ còn tưởng cô ấy bị bệnh.
Đột nhiên, Tử Sở Tuyên bế nữ nhân viên kia lên, không phải bế bình thường mà là bế công chúa.
"Tôi thấy chị mặt đỏ như vậy, có lẽ là bệnh rồi. Để tôi đưa chị tới chỗ nào đó ngồi nghỉ!"
"Không...không cần đâu! Thực ra tôi chỉ là...!"
Cảnh tượng này đã tu hút không ít người. Nữ nhân viên càng xấu hổ hơn, mà Tử Sở Tuyên lại vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không có một chút gì là ngượng ngùng hay xấu hổ.
"Không sao! Coi như là cảm ơn vì đã giúp tôi chỉ đường!"
Tử Sở Tuyên đặt nữ nhân viên xuống ghế. Có không ít người lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này.
Trời ạ, cô gái này là ai?
Soái quá đi!
Không biết nếu như cũng bị vậy, cô gái ấy có tới bế lên như vậy không?
Tử Sở Tuyên vừa tính rời đi, thì nữ nhân viên kia lại gọi cô lại.
"Cái đó, có thể cho tôi Facebook của cô không?"
Hả? Cái gì cơ?
Facebook? Đó lại là cái gì vậy?
Nữ nhân viên lấy ra điện thoại giờ đến trước mặt cô. Cô nhìn điện thoại của nữ nhân viên, lập tức nghĩ tới một chuyện.
Cái này giống với cái phát ra âm thanh kỳ lạ của Tịch Mặc Thương. Hình như cô không có!
"Thật ngại quá! Tôi vừa mới làm mất thứ này rồi!"
Cũng không thể nói là cô không có được!
"Thật đáng tiếc!"
Nữ nhân viên kia hiện lên thất vọng. Tử Sở Tuyên thấy tình hình có gì đó sai sai, không ở lại lâu nữa, lập tức chạy đi chỗ khác.
Có lẽ cô nên tiết chế lại tính tình trước đây. Nhập gia tùy tục, cô đã không còn thân phận của trước đây nữa.
Tử Sở Tuyên đi theo lời nữ nhân viên kia nói, cô hơi sững người khi nhìn chiếc cầu thang đang tự chuyển động trước mặt, lại nhìn những người khi bước bên cầu thang chỉ cần đứng im một chỗ mà cũng có thể đi lên đi xuống.
Chắc là sẽ ổn thôi!
Chỉ là cái cầu thang biết chuyển động mà thôi, cũng chẳng phải là sinh vật nguy hiểm gì!
Chân phải đặt lên, bởi vì chưa kịp thích ứng nên Tử Sở Tuyên không đứng vững, suýt nữa thì ngã sân mặt, cũng may là nhanh tay bám vào lan can.
Cử tưởng đã ổn, ai ngờ khi lên đến nơi, Tử Sở Tuyên lại bị vấp, lần nữa suýt thì ngã. May mắn là nhanh chóng cân bằng lại cơ thể.
Phù! Suýt nữ thì mất hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu người!
Chưa bao giờ cảm thấy đi tiêu tiền mà khó khăn như vậy. Đi cầu thang thôi mà cũng không vững!
Nhìn bảng đề tầng hai, cô nhìn xung quanh tìm kiếm cái cầu thang tiếp theo.
Sau vài giây, xác định được nơi cần tới, cô không nghĩ nhiều mà đi qua đi.
Đi được vài bước đột nhiên không biết từ đâu, một cô gái va vào cô. Cả hai đồng thời ngã ra đất. Vài giọng nói lo lắng vang lên, bất quá không phải giành cho cô.
"Uyển Uyển, cậu có sao không?"
"Có bị thương không?"
"Hay lát nữa bọn mình đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra xem sao?"
Mấy người đỡ cô gái va vào Tử Sở Tuyên đứng dậy. Tử Sở Tuyên đứng dậy, nghĩ tới bản thân bây giờ ngay cả khi bị người khác va vào cũng không thể kịp tránh, trong lòng thoáng chút khó chịu.
Nếu cô còn nội lực, đừng nói là một người, cho dù là trăm ngàn mũi tên cô ung có thể né dễ dàng.
Không chỉ vậy, xem ra mất đi nội lực, phản xạ của cô cũng trở nên kém hơn rất nhiều. Có lẽ cô nên rèn luyện lại thể chất. Cứ để thế này không biết khi gặp nguy hiểm thực sự cô có còn mạng hay không!
Mà khoan đã, Uyển Uyển, cái tên này nghe quen quen. Người duy nhất cô biết có có tên này chỉ có một người.
Đó là Túc Uyển Uyển, người chị gái nuôi yêu quí của Minh Nhạc Y!
Chắc không phải là cô ta thật đấy chứ?
Tử Sở Tuyên ngẩng đầu nhìn cô gái vừa va vào mình, sắc mặt lập tức trở lên khong mấy tốt đẹp.
Cũng thật trùng hợp, vậy mà thật sự đụng phải Túc Uyển Uyển.
Vừa mới rời khỏi Túc Gia, ra đường liền gặp Túc Uyển Uyển.