"Xin hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân?"
Phan Việt Vân vừa tính tiến lên thì một bóng dáng khác đã tiến lên phía trước chắn trước mặt anh.
"Là tôi!"
Phan Việt Vân kinh ngạc nhìn Tịch Mặc Thương. Cô gái kia là người nhà của Tịch Mặc Thương sao?
Tịch gia thế hệ này cũng chỉ có một mình Tịch Mặc Thương, Tịch gia cũng không có thiên kim nào, anh ta lấy đâu ra thêm người nhà.
Từ từ, hình như không lâu trước đó Tịch Mặc Thương mới lấy người người vợ thứ chín thì phải. Người đó tên là Minh Nhạc Y thì phải?!
Không lẽ cô gái kia xuyên đến thành Minh Nhạc Y?!
Đối với việc Tịch gia tìm người cho vị trí thiếu phu nhân, chỉ có những người ở trong giới thượng lưu mới biết. Còn ở giới hắc đạo hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Đó cũng là lý do vì sao đám người kia lại không biết Tịch Mặc Thương đã lấy vợ.
Y tá kia nhìn thấy Tịch Mặc Thương, gương mặt cô ta bỗng đỏ ửng lên.
Trời ạ, người này đẹp trai quá đi!
"Xin hỏi, anh với bệnh nhân là quan hệ gì?"
"Đó là vợ tôi!"
Y tá kia trên mặt hiện lên thoáng thất vọng. Thật đáng tiếc, người đẹp trai như vậy mà đã lấy vợ rồi!
Nhưng mà phải công nhận vợ của anh ấy đẹp thật. Đứng cạnh nhau thật sự rất xứng đôi!
"Mời anh ra quầy thanh toán viện phí!"
"Tịch Tổng, vừa nãy tôi nói sẽ giúp cô ấy chi trả toàn bộ tiền viện phí thì..."
"Không cần!"
Chưa đợi Phan Việt Vân nói thêm câu nào, Tịch Mặc Thương đã nhanh chân đi thanh toán viện phí.
Phan Việt Vân gãi gãi đầu, sau đó đi vài trong phòng bệnh của Tử Sở Tuyên.
Hai viên đạn bị bắn trúng đã được lấy ra, Tử Sở Tuyên nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, nghe thấy tiếng mở cửa đôi mắt Tử Sở Tuyên mới mở ra.
"Cô thế nào rồi?"
"So với những vết thương trước đây thì thế này không là gì! Bất quá cơ thể này quá yếu!"
Phan Việt Vân kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống, từ trong túi lần nữa lấy ra một tấm danh thiếp khác đặt trên bàn.
"Cô xuyên đến thành Minh Nhạc Y sao?"
"Phải!"
Dù sao nếu đã là đồng hương với nhau, cũng chẳng cần giấu diếm làm gì.
"Anh tới thế giới này bao lâu rồi?"
"Tính đến nay cũng đã hai mươi sáu năm. Còn cô thì sao?"
Hai mươi sáu năm, cũng thực lâu!
"Gần một tháng!"
Phan Việt Vân vừa tính hỏi thêm gì đó thì cánh cửa lần nữa mở ra, Tịch Mặc Thương bước vào, khuôn mặt âm trầm nhìn hai người họ đang nói chuyện. Tử Sở Tuyên nhìn biểu cảm âm trầm như muốn giết người của anh ta, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Tên này bị cái gì vậy chứ?
"Hai người làm quen cũng thực nhanh đấy!"
Giọng nói Tịch Mặc Thương mang theo sự trào phúng. Tử Sở Tuyên và Phan Việt Vân nhìn nhau rồi lại nhìn Tịch Mặc Thương.
Sao cứ có cảm giác lúc này như đang bị bắt gian vậy?
"Có lẽ là do chúng tôi nói chuyện hợp nhau nên mới có thể làm quen nhanh. Tịch Thiếu Phu Nhân, tôi còn có việc lần sau chúng ta lại gặp!"
Tử Sở Tuyên khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng Phan Việt Vân rời đi.
Bản thân cô cũng hiểu được không thể để cho người khác biết được thân phận thật sự của bọn họ, nếu không sẽ có một đống rắc rối tới với không chỉ một mình cô mà còn liên quan tới Phan Việt Vân!
Ánh mắt mà cô nhìn theo bóng lưng rời đi của Phan Việt Vân cũng chỉ là ánh mắt như đối với những người khác, nhưng khi vào trong mắt Tịch Mặc Thương thì nó lại biến thành là Tử Sở Tuyên đang luyến tiếc Phan Việt Vân rời đi.
"Minh Nhạc Y!"
"Chuyện gì?"
"Đừng quên thân phận hiện tại của cô!"
Hả?!
Tử Sở Tuyên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tịch Mặc Thương. Anh ta cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau.
Cô thật sự không hiểu câu mà anh ta nói là có ý gì!
Trong đôi mắt Tịch Mặc Thương như hiện lên một tầng sương mù che đi tâm tư của anh ta khiến cho cô không thể nào nhìn thấu Tịch Mặc Thương.
Tịch Mặc Thương là người thứ hai mà cô không nhìn thấu. Người thứ nhất chính là Uất Trì Mạch!
Nghĩ đến Uất Tì Mạch, trong lòng Tử Sở Tuyên lại nổi lên một tầng phức tạp.
Uất Trì Mạch thật sự có thể dự đoán trước được tương lai sao?