Tử Sở Tuyên rơi vào trầm tư, ánh mắt hiện lên vẻ xa xăm. Tịch Mặc Thương nhìn cô, mày nhíu lại sau đó vươn tay giữ chặt cằm cô lại buộc Tử Sở Tuyên nhìn thẳng vào anh.
"Nửa năm nữa chúng ta mới ly hôn, nhanh như vậy đã nghĩ tìm đàn ông khác?"
Tử Sở Tuyên nghe anh ta nói vậy, trên mặt thoáng hiện lên chút tức giận.
Cô thật sự nghi ngờ tên này đầu óc có bệnh!
Cô có chỗ nào biểu hiện muốn tìm đàn ông chứ? Mắt anh ta mù rồi sao?
Mặc kệ bản thân đang bị thương không thể cử động mạnh, Tử Sở Tuyên hất tay Tịch Mặc Thương ra. Và thứ Tử Sở Tuyên nhận lại được chính là cơn đau từ vai ập tới.
Sự đau đớn truyền tới khiến cho Tử Sở Tuyên không nhịn được mà khẽ rên một tiếng. Mùi máu truyền đến khoang mũi, vết thương đã bị vỡ ra.
Tịch Mặc Thương vội ra ngoài tìm y tá. Một y tá tầm tuổi trung niên chạy vội vào nhìn thấy vết thương trên vai coi đã vỡ không nhịn được mà mắng.
"Đã nói không được cử động mạnh rồi mà còn không nghe vậy chứ? Còn anh nữa, anh lớn từng ấy tuổi đầu rồi mà không biết chăm vợ thế nào để cho vết thương của cô ấy vỡ ra thế này hả!"
Bởi vì đạn ở vai cắm rất sâu vào bên trong nên cần phải trạch ra để lấy đạn. Hiện tại vết thương vỡ, tác dụng của thuốc tê đã hết khiến cho Tử Sở Tuyên đau tới mức chảy mồ hôi lạnh.
Một người là Hoàng Đế khiến bao kẻ kính sợ, một người là Tịch Tổng tung hoành khắp Đế Đô, hôm nay vậy mà lại bị một y tá mắng. Tử Sở Tuyên đang trong cơn đau nên không rảnh để nói chuyện, hơn nữa cô cũng biết y tá là đang giúp cô. Còn Tịch Mặc Thương, anh ta vậy mà lại ngoan ngoãn nhận lỗi, chủ động phụ giúp y tá băng bó lại cho Tử Sở Tuyên. Thỉnh thoảng còn hỏi cô có muốn uống nước hay muốn ăn gì không.
Đúng lúc Tịch lão phu nhân nhận được tin tức đến nơi nhìn thấy đứa cháu trai của mình đang tất bật chăm sóc người khác thì kinh ngạc không thôi.
Đứa cháu trời đánh này từ khi nào biết quan tâm tới người khác vậy chứ?
Băng bó xong, y tá dặn dò vài chuyện rồi đi ra ngoài. Tịch Mặc Thương đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường hỏi.
"Cô thế nào?"
"Đương nhiên là chưa chết được!"
Tịch lão phu nhân chờ Tử Sở Tuyên băng bó xong mới bước vào. Tử Sở Tuyên nhìn thấy bà, trong lòng thoáng chút nghi hoặc.
Sao bà ấy lại tới đây?
"Nhạc Y, cháu thế nào rồi? Bà có mang cho cháu một ít cháo trắng!"
"Vết thương đã được sử lý, cũng không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn!"
"Cái gì mà ổn! Sau này cháu không nên rời khỏi Tịch Gia nhiều. Cháu xem vừa mới rời đi có vài giờ thôi mà đã thành ra thế này!"
Tịch lão phu nhân mặt hiện lên vẻ lo lắng nói với cô. Tử Sở Tuyên cảm nhận được bà ấy thật lòng lo lắng cho cô nên cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Có lẽ nửa năm nữa rời đi cô nên tới nói lời tạm biệt với bà ấy!
Sự hiện diện của cô ở Tịch Gia chỉ là bất đắc dĩ nhưng Tịch lão phu nhân không vì vậy mà ghét bỏ cô, đối với cô rất tốt, sự đối dãi thật tâm này khiến cho một người sống nhiều năm trong sự toan tính như cô cảm thấy chút âm áp.
Mặc dù cô đoán được Tịch lão phu nhân biết sự thật cái chết của những cô dâu trước đây gả tới Tịch Gia!
"Để bà đi hỏi bác sĩ tình hình của cháu, Mặc Thương cháu dút cháo cho Nhạc Y. Nhớ phải ăn hết đấy!"