Từng tiếng tít tít truyền vào tai, Tử Sở Tuyên dần tỉnh lại, hơi thở có phần yếu ớt, cả người khó chịu nói không nên lời. Cô chỉ cảm thấy thật lạnh, miệng lưỡi khô. Sốt rồi sao?
Giọng nói có chút quen quen truyền đến,đầu khẽ nghiêng sang một bên, lờ mờ nhìn thấy vài hình bóng.
"Mất quá nhiều sức lực, không chỉ vậy vết thương sơ cứu quá sơ sài, mồ hôi chảy xuống miệng vết thương mặc dù đã được cứu chữa kịp thời nhưng vẫn không tránh khỏi bị nhiễm trùng. Cũng may lúc đó ngã đầu chỉ bị va đập nhẹ, nếu không chỉ sợ sẽ thành người thực vật mất!"
Tịch Mặc Thương ngồi trên ghế đối điện với giường, Triệu Chí Kính đứng một bên nói về tình hình của Tử Sở Tuyên, phát giác được Tử Sở Tuyên đã tỉnh lại, liền đứng đậy tiến tới chỗ bàn rót một ly nước đưa tới.
"Uống đi!"
Triệu Chí Kính nhìn theo Tịch Mặc Thương cũng đã phát hiện Tử Sở Tuyên tỉnh lại, lập tức kiểm tra máy đo nhịp tim. Nhưng khi nhìn thấy Tịch Mặc Thương tay cầm ly nước đưa tới cho Tử Sở Tuyên, một bộ dáng như đang bố thí, tay đút túi quần, không có ý định đỡ Tử Sở Tuyên dậy, nhìn mà không khỏi cạn lời.
Người ta đã bi thương tới mức khó ngồi dậy, anh đưa như vậy cô ấy có thể nhận sao?
Hơn nữa cô ấy cũng không phải là cấp dưới, dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện không tức mới lạ. Mặc dù không yêu người ta nhưng dù sao cũng là một cô gái không thể nói lời dịu dàng một chút được sao?
Ngay khi Triệu Chí Kính định lên tiếng thì Tử Sở Tuyên đã chống người ngồi dậy, mặc cho sự đau đớn của vết thương truyền đến, vươn tay nhận lấy ly nước từ tay Tịch Mặc Thương.
Bản thân Tử Sở Tuyên từ trước đến nay đã không mong đợi gì sự dịu dàng từ Tịch Mặc Thương. Cứu cô coi như đã là sự từ bi cuối cùng của anh ta. Chỉ là, cô thắc mắc, Tịch Mặc Thương không phải rất chán ghét cô sao, không phải rất mong cô chết, vì sao lại cứu cô?
Nếu để cô chết đần đi, có thể lấy cớ này làm lý do quang minh chính đại mà không cần ra tay cũng khiến cô chết. Không lẽ là cảm thấy chưa chán muốn giữ mạng cô lại?
"Khụ, ờ, cô tỉnh lại nhanh hơn dự tính của tôi, đợi cho hết sốt là sẽ ổn. Lần này có lẽ sẽ hồi phục lâu hơn, chú ý ăn thanh đạm. Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước!"
Triệu Chí Kính đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Tử Sở Tuyên quan sát căn phòng, thấy có rất nhiều thiết bị y tế, không khỏi lên tiếng hỏi Tịch Mặc Thương đã quay lại chỗ ngồi.
"Tôi đang ở bệnh viện?"
"Đây là một khu nhà phía sau Tịch Gia. Nơi này trước đây là nhà kho, sau này được tôi xây lại thành một cái bệnh viện nhỏ để cho bà nội khám sẽ tiện hơn!"
Vậy là cô vẫn đang ở Tịch Gia sao, thật không nghĩ ở ngay phía sau Tịch Gia sẽ có một cái bệnh viện nhỏ.
Tịch Mặc Thương ném điện thoại xuống trước mặt Tử Sở Tuyên, lạnh lùng hỏi.
"Cái gì đây?"
Cầm điện thoại lên, trên ghi tin tức về vụ việc xả súng ở một bệnh viên nhỏ phía ngoài Đế Đô, mà bệnh viện được nhắc tới chính là bệnh viện mà Tử Sở Tuyên cùng ba người kia đã ở.
"Biết rồi còn hỏi tôi làm gì? Người gây ra chuyện này là tôi. Sao nào? Anh sẽ giao tôi cho phía cảnh sát rồi thuận lợi ly hôn sao? Có vẻ như kiên nhẫn có anh không được tốt lắm nhỉ, cũng chỉ còn có bốn tháng là tôi rời đi rồi, gấp gáp như vậy sao?"
"Cô dường như rất thích chọc tức tôi nhỉ?"
Tịch Mặc Thương không khỏi nhướng mày, trên mặt anh ghi rất rõ là ghét cô hay sao mà lúc nào gặp cũng phải buông lời chọc tức mới chịu.
"Chứ không phải là anh rất muốn giết tôi sao?"
"Tôi đồng ý bốn tháng nữa để cô đi thì sẽ thực hiện. Trong đầu luôn nghĩ tôi muốn mạng cô vậy nói cho tôi biết, mạng cô đáng giá bao nhiêu?"