Tịch Mặc Thương ngồi xuống mép giường, không biết từ khi nào tay anh ta đã có thêm một cây súng lục. Bởi vì ngồi quay lưng về phía cô nên Tử Sở Tuyên không nhìn rõ sắc mặt Tịch Mặc Thương lúc này, chỉ là không biết có phải do bị thương nên sinh ra ảo giác hay không cô cảm nhận được Tịch Măc Thương đang tức giận.
Anh ta tức giận chuyện gì chứ?
Cầm sẵn súng là muốn lấy cô ra để trút giận sao?
Nếu thật sự đúng như cô nghĩ thì đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Đều nói phụ nữ sinh ra là để yêu thương mà trong mắt Tịch Mặc Thương lại không hề thấy bất kỳ sự yêu thương nào.
Giờ thì đã hiểu vì sao cả cái Đế Đô này không có người phụ nữ nào dám gả cho anh ta, mặc dù tiền sính lễ là giá trên trời.
"Cái mạng này của tôi đáng giá ngàn vạn hoàng kim, cho dù có dùng toàn bộ tài sản Tịch Gia cũng không thể mua được!"
Lời nói giấu không nổi sự ngông cuồng, Tịch Mặc Thương ghé mắt nhìn cô, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Quay người lại nhìn thẳng vào Tử Sở Tuyên, đôi mắt mang theo tầng áp bách khiến cho người ta khó thở như một vị vương giả cao cao tại thượng từ phía trên nhìn xuống chúng sinh.
Tử Sở Tuyên không thích cảm giác bị áp bách như này. Cô dù sao cũng từng là một Hoàng Đế, cho dù bây giờ không quyền không thế nhưng không có nghĩ là kẻ khác có thể dùng ánh mắt cao thượng đó nhìn cô. Ánh mắt cao thượng đó làm cho cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, hiển nhiên là cô cực kỳ không thích.
Khẩu súng trên tay Tịch Mặc Thương di chuyển dí đến trán Tử Sở Tuyên, ánh mắt lạnh lẽo nói.
"Nếu cô đã nói cái mạng này của cô đáng giá tới vậy chi bằng để tôi đích thân kiểm tra xem có thật sự như vậy hay không!"
Tử Sở Tuyên cười một cái, giơ tay cầm lấy tay anh ta, di chuyển súng lui xuống dí lên ngực trái.
"Nếu như anh cảm thấy tôi sẽ đe dọa đến anh sau này thì nhân lúc này giết tôi đi, đừng để đến lúc chúng ta trở thành kẻ thù. Đến lúc đó tôi cho dù có đánh không lại cũng sẽ đồng quy vu tận kéo anh cùng xuống. Chúng ta có thể trở thành một cặp vợ chồng trên giấy tờ một thời gian cũng coi như là có duyên, chi bằng lúc chết cùng chết chung, chứ một mình tôi xuống đó có chút cô đơn thêm một người mới bớt buồn!"
Không cần biết là lúc nào, trong mắt Tử Sở Tuyên, chỉ cần cầm vũ khí trên tay, có là đánh luyện tập đi chăng nữa thì cũng phải liều mạng mà đánh. Có mất miếng thịt nào hay gẫy chân gẫy tay cũng không được phép mở miệng oán thán nửa lời.
Tử Sở Tuyên đã sống một đời người, mặc dù không biết vì sao lại tới được đây nhập vào thân xác Minh Nhạc Y nhưng cô đã sớm không còn gì luyến tiếc nữa, bây giờ có bị Tịch Mặc Thương giết chết cũng không sao.
Trong đôi mắt của Tử Sở Tuyên không hề có một tia sợ hãi nào, thậm chí còn kiêu kích Tịch Mặc Thương.
Từ lúc gặp Tử Sở Tuyên đến giờ, đây đã là lần thứ mấy Tịch Mặc Thương thấy cô không sợ chết thế này rồi?
Không cần biết bao nhiêu lần, anh chỉ biết chưa có lần nào cô biểu hiện sự sợ hãi. Cô là đang cố bình bĩnh giấu diếm đi sự sỡ hãi hay là cô thật sự không sợ chết?
Tịch Mặc Thương lúc này cảm thấy bản thân không phải mua một người vợ nữa mà là mua phải một kẻ điên!
Có một loại người còn khó đối phó hơn, đáng sợ hơn kẻ mạnh là kẻ không sợ chết. Chỉ có những kẻ không sợ chết mới dám làm ra những chuyện mà người khác không dám làm. Nếu để người như này tồn tại mà trở thành kẻ thù thì đúng là một phiền phức lớn trong tương lai.
Tịch Mặc Thương híp mắt lại, ngón tay dần bóp chặt còi súng. Chỉ là súng chưa kịp nổ, loạt tiếng bước chân vội vã truyền tới.
Tịch Mặc Thương thu súng lại, nhưng Tử Sở Tuyên lại giữ chặt lấy không cho anh thu lại. Mày nhíu lại, tiếng bước chân càng lại gần cùng với giọng nói quen thuộc. Người đó không ai khác chính là Tịch lão phu nhân!
Nơi này rất vắng càng khiến cho tiếng động trở lên rõ ràng hơn. Mắt khẽ liếc ra cửa, rồi lại nhòn xuống khuôn mặt tái nhợt của Tử Sở Tuyên. Thành ra thế này mà vẫn còn cười, đúng là chỉ có mình cô!
"Cô đúng là một người điên!"
"Cảm ơn vì lời khen!"
Chỉ là ngay khi Tử Sở Tuyên vừa dứt lời, Tịch Mặc Thương không biết thương tiếc mà đem cô đẩy mạnh một cái. Lưng đập xuống giường, cho dù thứ lưng cô tiếp xúc là một chiếc đệm cô cùng êm ái nhưng cô đang bị thương, đang bị thương đó, được không?