"Được rồi, nếu như không còn chuyện gì nữa vậy tôi về Tịch Gia đây!"
Nói đến mới nhớ, không biết Tịch Mặc Thương sau khi phát hiện cô biến mất thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Không cần nói cũng biết là anh ta sẽ rất vui. Nhưng mà quan trọng là anh ta có tới thăm cô sao, câu trả lời tất nhiên là không!
Cái tên vô tình đó hận không thể khiến cô biến mất ngay lập tức sao có thể quản cô sống hay chết.
Tử Sở Tuyên không biết, Tịch Mặc Thương lúc này đang huy động rất nhiều người tìm cô khắp nơi. Tịch Mặc Thương đúng là đang rất hận, hận không thể nhốt cô lại!
Tử Sở Tuyên vừa mới đứng dậy, đột nhiên cảm thấy bất an, mày không khỏi nhíu lại. Phan Việt Vân thấy cô lộ ra biểu cảm này, không khỏi thắc mắc.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi cảm thấy sắp tới hình như có chuyện gì đó!"
Chắc không đâu! Có lẽ là do cô quá đa nghi thôi!
Vừa mới dứt lời không lâu, chi vài giây sau đó, một tiếng động kỳ lạ truyền vào tai bốn người.
"Tiếng gì vậy?"
"Hình như là từ bên ngoài truyền đến!"
"Tiếng này...sao nghe giống như..."
"Giống cái gì?"
"Giống như tiếng tên lửa!"
Bốn người nhìn nhau, không hẹn mà gặp chạy ra phía sau ghế nấp ở đó.
Bùm!
Một tiếng nổ vang trời, nửa căn nhà gần như bị phá hủy nghiêm trọng, cũng may là chỗ họ nấp là nửa sau của căn nhà.
"Cô là miệng quạ sao?"
"Anh mới là miệng quạ đó!"
Mẹ nó! Cô cũng đen quá đi, ra ngoài lần nào là có chuyện lần đó. Cứ tưởng chạy đến thế giới này rồi sẽ được yên bình một chút, không cần mỗi ngày phải đối mặt với vô số lần bị ám sát nữa, ai mà ngờ được đến đây còn nguy hiểm hơn.
"Trong ba người, bọn họ tới giết ai?"
Đám người này tuyệt đối không phải nhắm tới cô. Cô còn chưa kịp đi gây thù với mấy nhân vật nguy hiểm như này đâu, chỉ có trong ba người này thôi.
"Chắc chắn là tên Iwasaki Gi! Anh ta là sát thủ, người giết anh ta nhiều vô số kể, không cần nói cũng biết là tới tìm anh ta!"
Du Thi Cảnh vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói thô lỗ của đàn ông tặng kèm thêm là một quả lựu đạn.
"Thằng khốn Du Thi Cảnh, bước ra đâu nạp mạng chó!"
Tiếng nổ vang lên, căn nhà bị tàn phá nặng hơn. Ba người nhìn Du Thi Cảnh với anh mắt hình viên đạn. Nếu ánh mắt có thể giết người vậy hiện tại không biết Du Thi Cảnh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
"Thằng chó chết, dám câu dẫn người phụ nữ của tao, ra đây nộp mạng!"
Lại thêm một tiếng nổ nữa, lần này xui xẻo lựu đạn bị ném gần chỗ bọn họ. Với khoảng cách này nếu không chạy nhanh không bị nổ banh xác thì cũng bị nổ cho tàn phế.
Ba đạo ánh mắt không thể nào thân thương hơn lần nữa nhìn về phía Du Thi Cảnh. Tử Sở Tuyên lúc màng thật muốn gọi Hồng Liên ra đâm cho anh ta vài nhát. Cô mà chết, chắc chắn sẽ hiện hồn về bóp cổ anh ta.
Đàn ông là đám ngựa giống, lăng nhăng cho lắm vào, giờ thì hay rồi, người ta đến tận đây đòi giết.
"Tôi vô tội! Tôi còn không biết đám người đó là đám nào!"
"Bớt biện minh đi! Chuyện anh nên nói lúc này là vì sao đám người đó lại biết anh ở đây!"
Câu nói của Iwasaki Gi như làm Du Thi Cảnh bừng tình.
Phải rồi! Sao bọn họ biết anh ở đây?
"Nói làm gì nữa? Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết là bên người anh có nội gián!"
Thêm một quả lựu đạn nữa được ném xuống, căn nhà bắt đầu sập xuống từng phần.
"Không xong! Phải mau chóng rời khỏi đây!"
Nếu không bọn họ sẽ bị đè chết mất. Tử Sở Tuyên còn chưa hưởng thụ cuộc sống không có đấu đá trong triều chết như vậy thật sự quá uổng.
Nhưng nếu bây giờ mà ra ngoài bọn họ còn chết nhanh hơn.
Những hạt cát rơi xuống tóc Tử Sở Tuyên, tiếp đến là nhiều viên đá nhỏ dần dần to hơn. Ngẩng đầu lên, cột nhà gần đó đã không chịu nổi mà bắt đầu lung lay cuối cùng ngả xuống phía cô.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến bản thân Tử Sở Tuyên chưa lương trước được. Lần này xong rồi, chạy không thoát.
Đôi bàn tay đem cô đẩy ra, thay Tử Sở Tuyên hứng trọn. Cả người ngã xuống mặt đất đầy bụi, hai mắt cô mở to nhìn người đã bị cột nhà to và nặng đè lên.
Là Iwasaki Gi đã cứu cô!
"Anh bị điên rồi sao?"
"Tôi chưa bị đè chết, cô kêu cái gì?"
Hai người kia cũng không nghĩ tới, một sát thủ như Iwasaki Gi vậy mà lại cứu Tử Sở Tuyên một mạng.
Khói bụi mù mịt khiến cho bên ngoài lẫn trong không thể nhìn thấy nhau, chính bởi vì vậy mà người bên ngoài ném lựu đạn vào không hề chuẩn xác. Iwasaki Gi bị cột nhà đè xuống cánh tay, vậy mà sắc mặt anh ta vẫn rất bình tĩnh nói.
"Các ngươi mau đi đi!"
"Đương nhiên là phải đi, nhưng là cả bốn chúng ta cùng đi. Hai người còn ngây ra đó là gì mau tới giúp đi!"
Nợ tiền có thể trả nhưng nợ mạng có khí cả đời này khó có thể trả. Để anh ta chết ở đây, đêm cô ngủ không ngon. Cô không muốn bản thân phải sống cả đời trong day dứt.
Lại thêm một quả lựu đạn được ném vào, lần này nó chỉ cách chỗ bọn họ khoảng một mét. Lựu đạn nổ, cả bốn người không ai tránh kịp. Đồng thời một tên nữa bắn trúng căn nhà. Căn nhà này hoàn toàn sụp đổ. Cả bốn người không ai chạy thoát.
Tử Sở Tuyên chỉ thấy một thứ ánh sáng chói mắt, cùng với sự sụp đổ của mọi thứ.