Tử lão tức giận thở phì phò nhìn cô. Tử Sở Tuyên hoang mang nhìn Tử lão, miệng lắp bắp hỏi ngược lại.
“Lão tổ? Ông là… lão tổ của tôi?”
Lão tổ của cô, không phải chính là Hoàng Đế đầu tiên của Lăng Huyện Quốc hay sao. Tử lão này nói ông ta là lão tổ của cô vậy không phải nói thân phận thật sự của ông ta chính là…
Nhưng mà, Lăng Huyện Quốc từ khi khai quốc tới nay, đến đời cô đã là hơn bốn trăm năm sau, thời gian lâu như vậy, lão tổ còn sống được sao? Hơn nữa còn tới được thế giới hiện đại này.
“Không tin?”
Tử Sở Tuyên thành thật gật gật đầu. Tự nhiên từ đâu chui ra một người tự nhận là lão tổ của cô, ai tin cho nổi.
“Vậy nghe cho kỹ đây, trước đây người khác thường gọi ta là Tử Thiên Hữu - Tử Thái Tổ!”
Sử sách ghi lại, vào triều đại trước, thời đại đã hạn, loạn thần tặc tử thao túng triều chính, Hoàng Đế chỉ là bù nhìn, dân chúng lầm than, đất nước có nguy cơ bị xâm lược. Vì không muốn thấy cảnh dân chúng phải chịu khổ, một phú thương họ Tử đã kêu gọi dân chúng đứng lên phất cờ khởi nghĩa, lật đổ tiền triều. Dân chúng hết lòng ủng hộ, nhanh chóng khiến tiền triều sụp đổ, lập lên một triều đại mới gọi là Lăng Huyện Quốc do Tử Thị đứng đầu cai trị. Mà phú thương họ Tử đó đúng là tên Tử Thiên Hữu.
Không lẽ, người này thật sự là lão tổ của cô sao?
“Lão tử liều mạng, dùng mấy chục năm cuộc đời gây dựng giang sơn Lăng Huyện Quốc, vậy mà bây giờ con cháu lại không thèm nhận mặt. Số ta thật khổ mà!”
Tử Thiên Hữu quay lưng ôm mặt ngồi khóc. Tử Sở Tuyên mặt đã đen lại. Sao trong sử sách miêu tả oai hùng bao nhiêu gặp ngoài đời lại ngược bấy nhiêu vậy?
Lịch sử đúng là lừa người!
“Lão tổ, người đừng khóc nữa, là vãn bối sai. Vãn bối tình nguyện chịu phạt gia quy!”
Vẻ mặt Tử Sở Tuyên không thể nào thành tâm hơn. Tử Thiên Hữu lúc này mới hài lòng quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô khiến cho toàn thân cô nổi hết da gà. Trong lòng xuất hiện sự bất an.
Nếu đã là lão tổ của cô thì chắc chắn sẽ không hại cô đâu ha. Nhưng sao cứ cảm thấy bất an thế nhỉ?
“Tiểu Tuyên Tuyên, cô là nữ đi?”
“Đúng vậy! Tôi là nữ giả nam trang!”
Trong đôi mắt hiện lên sự thăm dò nhìn Tử Thiên Hữu. Trong lịch sử Lăng Huyên Quốc, hay là những triều đại trước, chưa từng có Hoàng Đế là nữ, chức vị cao nhất nữ nhân từng nắm giữ cùng lắm cũng chỉ là Thừa Tướng. Không biết lão tổ biết cô là nữ giả nam trang để ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế thì sẽ có phản ứng thế nào. Có tức giận không? Không biết có nghĩ cô đang hủy hoại giang sơn do ông vất vả giành được hay không?
Cô không quản vị lão tổ này có cảm nhận thế nào về việc này. Tức giận đến mức hận không thể lập tức chém cô cũng được. Thứ cô muốn biết chỉ là ông ấy có thật là một người nhìn xa trông rộng như trong sử sách ghi hay không. Hay là giống đám nam nhân kia quan niệm nữ nhân chỉ nên ở nhà sinh con.
“Giỏi lắm! Lão tổ tự hào về cô! Cuối cùng cũng có một Hoàng Đế là nữ!”
Tử Sở Tuyên kinh ngạc há hốc mồm. Cô đã nghĩ tới cả hai hướng tức giận hoặc không nhưng chưa từng nghĩ tới khi biết được chuyện này Tử Thiên Hữu lại tỏ ra phấn kích cùng tự hào như vậy.
“Lão tổ, ông không tức giận sao? Không cảm thấy tôi đang đưa Lăng Huyên Quốc tới bờ diệt vong sao?”
“Đừng coi ta như cái đám nam nhân gia trưởng kia. Nữ nhân giỏi hơn bọn họ nghĩ. Ta có thể giành lấy giang sơn cũng là nhờ phân nửa công lao bày mưu tính kế của thê tử. Nếu không hiện tại làm gì có Tử Thị, làm gì có Lăng Huyên Quốc! Chỉ là có một điều ta đáng tiếc là cô phải giả nam!”