Tử Sở Tuyên khoác tay Phan Việt Vân đi lên tầng cao nhất. Ngay khi bước vào sảnh, đã có người chạy tới chào hỏi dẫn họ lên.
Bên trên tầng cao nhất bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu nhưng đã có không ít người đã có mặt. Ai cũng khoác lên mình những bộ váy, áo, trang sức lộng lẫy và đắt đỏ, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười xã giao.
“Nghe nói, bữa tiệc hôm nay Thiên Kim Tử Gia kia cũng xuất hiện!”
“Chính là Tử Sở Tuyên mà mọi người nói gần đây hay sao?”
“Còn ai vào đây nữa! Thật không ngờ, Tử Gia hàng năm không tham gia tiệc tùng hôm nay lại lộ mặt, hơn nữa còn là Thiên Kim Tử Gia. Không biết Tử Sở Tuyên kia trông ra sao nhỉ?”
“Được Tử Gia giấu nhiều năm như vậy, chắc chắn là xấu không thể gặp người!”
“Chắc là vậy rồi!”
Hai người Tử Sở Tuyên và Phan Việt Vân vừa mới bước chân vào, những người đứng nói chuyện về cô trùng hợp đúng gần đó, cô rất thính, toàn bộ những lời vưa rồi Tử Sở Tuyên nghe khong sót chữ nào.
Đám bà tám này, cứ ai không hay lộ mặt thì liền cho rằng xấu tới mức không thể gặp người.
“Phan Việt Vân, anh nói xem tôi rất xấu sao?”
Giọng nói Tử Sở Tuyên rất nhỏ, lại thêm có nhạc piano nên cũng chỉ có một mình Phan Việt Vân nghe thấy. Trong câu nói ấy không hề che giấu sự châm biếm. Phan Việt Vân liếc phòng tiệc một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đám Thiên Kim cách đó không xa, chính xác là đám người đang buông lời bàn tán về Tử Sở Tuyên. Những lời bàn tán đó, anh cũng nghe được.
“Dù là nam hay nữ cô đều rất đẹp, là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp!”
“Dĩ nhiên tôi là đẹp nhất!”
Tử Sở Tuyên vuốt vuốt khuôn mặt mình, tự luyến nói, hoàn toàn không tỏ vẻ ngại ngùng khi được người khác khen.
Phan Việt Vân là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Phan Gia, lại là người đứng đầu cảnh sát của Đế Đô, anh ta xuất hiện khó lòng khiến người khác bỏ qua. Ngay lập tức đã có không ít người chú ý tới. Phan Việt Vân được chú ý tới, người bên cạnh là Tử Sở Tuyên tất nhiên cũng lọt vào mắt của bọn họ.
Thời gian như ngưng động lại vài giây, toàn bộ ánh nhìn tập trung hết lên hai người vừa mới tiến vào, đúng hơn là cô gái trong chiếc đầm dạ hội màu xám bồng bềnh.
Cô gái ấy mang theo một loại khí chất mền mại, từng đường nét trên khuôn mặt mang theo hơi hướng cổ điển, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, xinh đẹp trong chiếc đầm dạ hội, miệng nở một nụ cười nhẹ, nói là một nàng công chúa xé truyện bước ra cũng không quá.
Trời ạ, tiên nữ từ đầu tới? Cứ tưởng Kim Như Thuần đã đủ đẹp rồi khong ngờ hôm nay lại gặp được người đẹp hơn.
“Hôm nay Phan Thiếu đổi tính rồi sao, bình thường muốn gặp anh còn thấy khó. Hay là vì đã tìm thấy cô bạn gái xinh đẹp như này nên muốn đưa người tới đây làm quen? Không biết vị này tên gọi là gì? Có thể giới thiệu cho mọi người cùng biết được hay không?”
Thật bất ngờ, người tiến lên hỏi lại là người quen. Người đàn ông mặc một bộ vét màu đỏ, tay cầm ly rượu vang, vẻ mặt có chút ngứa đòn, bên cạnh là một cô gái. Đây không phải là Du Thi Cảnh thì còn là ai.
Đối với sự xuất hiện của Du Thi Cảnh ở đây, Tử Sở Tuyên khá thắc mắc.
Du Thi Cảnh thuộc hắc đạo, theo lí mà nói không thể nào xuất hiện ở đây được. Trừ phi anh ta cũng thuộc vào một gia tộc nào đó. Nhưng hình như Đế Đô không có gia tộc nào họ Du.
Ánh mắt mọi người mong chờ nhìn Phan Việt Vân. Bọn họ đương nhiên cũng muốn biết vị mỹ nữ này là ai.
Phan Việt Vân nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh Du Thi Cảnh, trong lòng hận không thể đem Du Thi Cảnh ra băm. Người này chỉ cần có cơ hội liền sẽ gây phiền phức cho anh. Quan hệ bọn họ như thế nào Du Thi Cảnh còn không rõ sao, nói như vậy không khác nào đang gây hiểu lầm.
Bạn gái cái gì? Người khác còn được, chứ nếu mà là Tử Sở Tuyên anh xin rút lui!