Phan Việt Vân tính lên tiếng, người bên cạnh đã nhanh hơn.
“Tôi là bạn nhảy của Phan Thiếu đây và Phan Thiếu là bạn nhảy của tôi. Còn về tôi tên là gì, tôi nghĩ anh không nên quan tâm thì hơn, tránh cho cô gái xinh đẹp bên cạnh anh không vui!”
Tử Sở Tuyên cười híp mắt, tiến lên chắn trước mặt Phan Việt Vân.
Mặc dù biết hai người này trước này như chó với mèo, khó có thể hòa hợp được. Nhưng cô không nghĩ Du Thi Cảnh dám cả gan lôi cô ra để đối phó Phan Việt Vân. Xem ra là nhất thời quên mất hiện tại bản thân là thuộc hạ của ai rồi.
Khí thế trên người Tử Sở Tuyên thoáng chốc hiện lên sự mạnh mẽ như muốn áp đảo khiến Du Thi Cảnh quỳ xuống. Du Thi Cảnh thoáng chốc rùng mình một cái, sắc mặt khẽ biến.
Thôi chết, nhất thời quên mất, bản thân đã thua vị cá cược hôm trước, hiện tại chính là người dưới trướng của Tử Sở Tuyên.
Lời nói vừa rồi Tử Sở Tuyên không đơn thuần chỉ là lời hữu ý nhắc nhở mà còn đang nói cho anh biết đừng có vì thù riêng mà nhất thời quên mất trên dưới.
“Khụ, cô nói đúng, là tôi suy nghĩ không chu đáo! Tình Nhi, em không giận chứ?”
Người được gọi là Tình Nhi kia lắc đầu. Tử Sở Tuyên nhìn cô ấy, cô đoán đây chính là Nhị Tiểu Thư Đông Phương Gia Đông Phương Tình.
Nói đến Đông Phương Tình thì không thể nào không nhắc đến chuyện tình tay ba từng làm Đế Đô dậy sóng một thời gian giữ ba người Phan Việt Vân, Đông Phương Tình và Du Thi Cảnh. Chắc vì thế mà hai người đàn ông trong cuộc mới trở mặt thành thù.
Lúc đầu mới được nghe kể chuyện này, cô cũng khá kinh ngạc. Cứ nghĩ Phan Việt Vân là một tên cuồng công việc, ai mà nghĩ được tên này cũng có lúc si tình. Chỉ tiếc, anh ta lại thua trước Du Thi Cảnh!
“Kính thưa các vị khách quí có mặt ngày hôm nay, tôi xin trân trọng giới thiệu nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay, Kim Như Thuần Tiểu Thư!”
Đèn trong phòng chợt tối đi, từng đợt ánh đèn quy tụ lại về một nơi, chiếu rọi lên hai người đang khoác tay nhau bước ra. Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú.
Cô gái xinh đẹp trẻ trung trong chiếc đầm công chúa màu hường, trên đầu đội một chiếc vương miện, vẻ đẹp ngọt ngào trong trẻo như búp bê barbie. Người này chắc chắn chính là Kim Như Thuần!
Người bên cạnh Kim Như Thuần là một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt có vài phần giống Kim Như Thuần, mạnh dạn đoán chắc đây chính là vị Kim Phu Nhân thần bí kia.
Tử Sở Tuyên nhìn chằm chằm Kim Như Thuần, cố gắng áp chế nội tâm đang kích động, miệng lẩm bẩm.
“Thuần Nhi…Thuần Nhi!”
Cô không nhận sai, dung mạo ấy, tuyệt đối không sai được, là Thuần Nhi, cho dù gương mặt kia nhìn lớn hơn một chút nhưng thật sự giống như đúc.
Không lẽ, Thuần Nhi cũng đã tới được đây?
Trong lòng Tử Sở Tuyên không khỏi dâng lên một tia hi vọng. Thuần Nhi năm đó vì cô mà chết, nếu Kim Như Thuần thật sự là Thuần Nhi, cô thề lần này sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ, tuyệt đối sẽ không để cảnh tượng Thuần Nhi chết trước mặt cô tái hiện lại lần nữa!
Kim Như Thuần cúi người chào mọi người, nhận lấy mic, giọng nói ngọt ngào như kẹo ngọt cất lên.
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự buổi tiệc sinh nhật của tôi, hi vọng ngày hôm nay sẽ khiến cho mọi người vui vẻ. Và xin giới thiệu với các vị ở đây một người vô cùng đặc biệt với tôi, mẹ của tôi!”
Cánh tay Kim Như Thuần hướng tới người phụ nữ bên cạnh. Mọi người không khỏi thổn thức. Kim Phu Nhân cũng quá là trẻ đi!