Tử Sở Tuyên rời đi, Phan Việt Vân cũng đuổi theo sao. Từ trên đó xuống phía dưới cửa, Phan Việt Vân có vài thắc mắc nhưng không hề mở miệng hỏi Tử Sở Tuyên, bởi vì nơi này có không ít camera, một khi nói ra chuyện gì không nên nói, bất lợi tất nhiên là bọn họ.
Ngay khi vừa ra khỏi cửa, còn chưa kịp nên xe, một người đàn ông mặc vest tiến tới chào hỏi.
“Vị tiểu thư này, ông chủ của chúng tôi có lời mời. Không biết cô có thời gian hay không?”
Tử Sở Tuyên quay người lại, đối phương vậy mà lại là Tần Phong, trợ lí bên cạnh Tịch Mặc Thương. Xem ra Tịch Mặc Thương phát hiện ra cô rồi.
Ánh mắt Tần Phong nhìn rất xa lạ, như trước đây bọn họ chưa từng gặp mặt. Tử Sở Tuyên cũng không bất ngờ cho lắm về phản ứng của Tần Phong. Cô từ lâu đã sớm biết Tịch Mặc Thương anh ta ngay từ đầu đã biết cô vẫn sống. Chỉ là tìm đến cũng nhanh lắm. Cô còn tưởng sau hôm nay phải mất vài ngày mới gặp lại nhau.
“Không biết ông chủ của anh là ai?”
Đối phương đã muốn diễn, vậy cô cũng phải làm tròn vai đến cùng, sao có thể cô phụ tâm tư của đối phương.
“Lát nữa cô sẽ biết! Cô yên tâm, ông chủ của tôi chỉ muốn gặp mặt nói chuyện!”
Tần Phong bày ra vẻ mặt đáng tin cậy. Tử Sở Tuyên cũng chỉ cười nhẹ một cái, gật đầu đồng ý.
“Anh về trước đi, tôi sẽ tự gọi người tới đón sau!”
Tử Sở Tuyên nói lời tạm biệt với Phan Việt Vân rồi đi theo Tần Phong lên một chiếc xa khác.
Trên xe chỉ có hai người, cô và Tần Phong. Từ lúc lên xe đến giờ, Tần Phong chưa hề nói thêm bất cứ câu nào. Nếu không phải trước đó Tần Phong đã nhìn thấy khuôn mặt này của cô, nhìn thái độ này chính Tử Sở Tuyên cũng phải nghi ngờ anh ta thật sự không biết cô đấy.
Có vẻ như là người của Tịch Mặc Thương đều không thích làm mấy chuyện thừa thãi cho lắm nhỉ!
Tần Phong lái xe đưa Tử Sở Tuyên đến một căn biệt thự ở vùng ngoại ô. Bước vào bên trong biệt thự, nơi này được bày trí khá tối giản, hoàn toàn trái ngược với nhà chính Tịch Gia. Chỉ là có một điểm khác tương đồng với nhà chính Tịch Gia là nơi này cũng khá là… vắng người. Từ lúc tới đây, ngoại trừ Tần Phong đẫn đường cho cô và hai vệ sĩ đứng cửa thì không thấy thêm người nào khác.
Chính giữ phong khách, người đàn ông mặc vest trắng ngồi đó. Tử Sở Tuyên không khách khí ngồi xuống đối diện, mỉm cười nhìn người đàn ông.
“Tôi còn tưởng là ai đêm hôm mời tôi tới nói chuyện riêng, hóa ra là Tịch gia chủ. Vậy không biết Tịch gia chủ đây muốn cùng tôi nói chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên sau một năm bọn họ gặp lại nhau. Lần cuối cùng cô nhìn thấy Tịch Mặc Thương anh ta cũng mặc một bộ màu trắng như này. Cứ có cảm giác bọn họ chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua.
Tần Phong đã ra ngoài, trong căn biệt thự này chỉ còn hai người ngồi đó. Một người mặc đồ tối màu, một người mặc đồ sáng màu, hai gam màu đối lập như muốn chia đôi không gian.
Tử Sở Tuyên cười tươi như hoa, tay chống cằm nhìn Tử Sở Tuyên. Trái ngược với Tử Sở Tuyên, Tịch Mặc Thương lại không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt cũng đang nhìn chằm chằm cô, ẩn ý nói.
“Tử gia giấu cũng thật kỹ, có thể giấu cả thế giới về việc còn một đứa con gái, thậm chí là về việc khi nào đã thay chủ!”
“Ai nha, Tử gia chúng tôi giỏi nhất chính là che giấu. Mọi người không biết cũng là chuyện bình thường. Anh không biết chứ, chúng tôi còn rất nhiều chuyện giấu thế giới đấy!”
Ví dụ như cả cô, gia gia và cả những trưởng lão trong Tử gia đều không phải là người của thế giới hiện đại này.