Sau khi tất cả món ăn đã cơ bản chuẩn bị xong, bọn người Cao Tùng cùng Lâm Linh rốt cục cũng tới. Đồng thời còn mang theo không ít thứ, nào là hoa quả tươi, đồ ăn vặt, dĩ nhiên cũng không thiếu bia rượu.
Lâm Linh bình thường làm việc trong một quán ăn, cho nên rất thành thạo trong mấy việc này. Vừa vào nhà, y đã nhanh chóng xuống bếp phụ Trình Dục Kỳ một tay. Còn gọt hoa quả đặt vào đĩa đến thực chỉnh chu.
Còn về phía bọn Cao Tùng, vốn cũng chỉ giống như Trình Dục Bân, đều là những cậu ấm chỉ biết ăn mà chẳng biết làm. Cho nên đành phải đảm nhận nhiệm vụ dọn bàn, bát đũa cùng đồ uống.
Trình Dục Bân đứng một bên, nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ nhắn nhưng cực kì điêu luyện đang gọt vỏ trái cây của Lâm Linh, hai mắt lập lòe sáng. Đúng là vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, quả không hổ là người mà y để mắt tới.
Trình Dục Bân lúc này tiến lại, định phụ giúp một tay, sẵn tiện ăn chút đậu hủ của Lâm Linh thì lúc này, Trình Dục Kỳ không biết từ đâu tới đã 'vô tình' chen ngang. Bởi trên tay hắn còn bưng một nồi lẩu nghi ngút khói, cho nên y không khỏi lùi lại nhườn đường cho hắn.
"Bấy nhiêu đó là đủ rồi. Chúng ta bây giờ ra ăn thôi!". Trình Dục Kỳ vừa đi vừa nói với Lâm Linh, ý bảo y không cầm gọt thêm trái cây nữa. Ánh mắt hắn như có như không liếc nhìn Trình Dục Bân một cái, sau đó mới làm như không có chuyện gì mà rời đi.
Ở chung nhà bao nhiêu năm rồi, cũng để ý y không biết bao lâu, sao hắn lại không biết được y đang định làm cái gì cơ chứ? Nhưng là, chỉ cần có hắn ở đây thì y nghĩ cũng đừng hòng gạ gẫm được người khác.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép điều này xảy ra.
Lâm Linh nghe hắn nói vậy liền gật đầu đáp ứng, y cho nốt mấy miếng táo đã cắt xong vào đĩa, sau đó theo sau Trình Dục Kỳ ra tới bàn ăn.
Trình Dục Bân đứng ở đấy, môi lúc nãy vừa nhếch lên đã cứng nhắc tại chỗ, có chút không tin nổi nhìn hai bóng dáng lần lượt ra ngoài khi nãy.
Sao y lại cảm thấy, Trình Dục Kỳ là đang cố ý nhỉ?!!.
Trình Dục Bân hít một hơi thật sâu, bảo trì nụ cười tự cho là 'bình tĩnh' nhất của mình rồi mới ra ngoài. Vừa nhìn thấy đống rượu bia được bọn Cao Tùng bày ngay ngắn trên bàn là mọi nghi hoặc khi nãy đều bị vứt hết ra sau đầu.
Dạo gần đây, bởi vì chuyên tâm vào chuyện học hành cho nên y cũng chẳng có cơ hội để đi chơi, huống hồ là bày tiệc uống rượu như thế này. Cho nên, con sâu rượu trong y rất nhanh đã bị thức tỉnh.
"Ăn nhiều vào, đừng chỉ uống như vậy, không lại đau dạ dày!". Trình Dục Kỳ thấy y cứ nốc hết cốc này lại đến cốc khác, không khỏi lo lắng nhắc nhở.
Trình Dục Bân bởi vì có một thời điểm chán ăn, lại còn thêm thói ăn chơi rượu chè, cho nên dạ dày không được tốt cho lắm. Mấy năm gần đây mới tốt lên đôi chút, nhưng nếu tiếp tục uống bia rượu nhiều như vậy, nói không chừng sẽ tái lại bệnh cũ.
Trình Dục Bân bỏ ngoài tai lời hắn nói, chỉ thỉnh thoảng ăn một ít thịt, còn lại đều chỉ lo bia rượu. Y ngồi cạnh Lâm Linh, có gắp thức ăn cũng đều toàn cho vào bát của Lâm Linh.
Trình Dục Kỳ không khỏi nhíu mày, nhưng lại không lên tiếng.
Lâm Linh cũng uống cùng bọn họ, nhưng tửu lượng lại không quá tốt, rất nhanh đã gục rồi. Tiếp theo chính là đến Trình Dục Bân, cho dù tửu lượng y có tốt đi chăng nữa, nếu cứ nốc rượu như uống nước lã thế này thì cũng phải say thôi.
Tàn tiệc, Cố Thừa Trạch và Trình Dục Kỳ vẫn là hai con người còn tỉnh táo nhất. Trình Dục Kỳ thu dọn bát đũa, Cố Thừa Trạch cũng phụ một tay.
"Cậu...thích Bân Bân à?!". Cố Thừa Trạch lúc này lại không đầu không đuôi hỏi một câu, ngay lập tức khiến Trình Dục Kỳ sững sờ tại chỗ.
"Tại sao lại hỏi như vậy?!". Trình Dục Kỳ lúc này mới thu hồi vẻ mặt, hắn bình tĩnh nhìn Cố Thừa Trạch ở ngay đối diện mình.
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi!". Cố Thừa Trạch thấy vẻ mặt hắn quá mức nghiêm túc, cho nên không khỏi xua tay giải thích.
"Phải". Không biết lúc này đầu óc Trình Dục Kỳ thế nào, hoặc có thể do men rượu làm say đến choáng váng rồi. Hắn thế mà lại thừa nhận.
"Nhưng tại sao anh lại biết?!". Trình Dục Kỳ dừng một chút, lúc này mới nghi hoặc hỏi. Cố Thừa Trạch là bạn thân của Dục Bân, Cố Thừa Trạch biết hắn thích y, vậy liệu có phải...y cũng đã biết rồi hay không?!.
Nghĩ như vậy, Trình Dục Kỳ trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng, nhưng càng nhiều hơn nữa chính là...chờ mong.
"Tại sao à?!". Cố Thừa Trạch nói tới đây thì hơi trầm ngâm một chút. "Một phần là trực giác, còn một phần chính là do...ánh mắt của cậu!".
"Ánh mắt của cậu khi nhìn Bân Bân, khác hoàn toàn so với khi nhìn những người khác. Đại khái chính là cảm xúc sâu trong đáy mắt, vừa dịu dàng vừa cưng chiều sủng nịch.
Có lẽ do chúng ta đồng bệnh tương liên, cho nên tôi mới nhanh chóng nhận ra như vậy. Người tôi thích, cũng thuộc dạng vô tâm vô phế như Bân Bân vậy. Chỉ là, cái tính ấy lại rất đáng yêu!".
Nói tới đây, ánh mắt Cố Thừa Trạch không khỏi hiện lên nét nhu hòa, khóe mắt như có như không liếc nhìn thân ảnh đang ngủ say ngoài kia.
"Yên tâm, chuyện cậu thích Bân Bân, tôi nhất định sẽ giữ bí mật. Sau cùng, chúc cậu may mắn, hy vọng cả hai chúng ta đều thành công 'cưa đổ' được người trong lòng!". Cố Thừa Trạch cười, hắn vỗ vỗ vai Trình Dục Kỳ xem như khích lệ.
Nghe hắn nói như vậy, tâm trạng Trình Dục Kỳ lúc này cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn cũng không ngờ tới, cũng không phải chỉ riêng hắn nảy sinh thứ tình cảm không nên có ấy, mà ngay cả Cố Thừa Trạch cũng vậy.
Người trong lòng Cố Thừa Trạch, theo lời hắn miêu tả, Trình Dục Kỳ cũng biết là ai rồi. Quả thực là không ngờ tới mà.