Trình Dục Bân uống xong thuốc giải rượu, một mình ngồi trên sofa xem tivi. Trời bên ngoài lúc này lất phất cơn mưa phùn, y đắp chăn một lúc cơn buồn ngủ liền tới.
Trình Dục Kỳ ra ngoài không mang theo ô, cho nên khi về tới nhà, cả người đều đã ướt.
Trình Dục Bân bởi vì ban đêm đã ngủ quá nhiều, cho nên ngủ trưa cũng không quá sâu. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, y lúc này cũng đã tỉnh.
Nhìn thấy Trình Dục Kỳ một thân ướt nhem đang vội vàng cởi giày ở trước cửa, nghĩ nghĩ một lúc, rốt cục không biết y thế nào lại đứng dậy, chạy vào phòng lấy khăn đưa cho Trình Dục Kỳ lau khô người.
Nhìn khăn lông trắng tinh trong tay Trình Dục Bân, Trình Dục Kỳ không khỏi có hơi sững sờ. Quả thực không ngờ tới, người vô tâm vô phế như y cũng bắt đầu học được cách quan tâm người khác rồi.
Này quả thực là chuyển biến rất tốt, ít ra ở trong lòng y, hắn vẫn chiếm được một vị trí tương đối.
"Cảm ơn". Cẩn thận đem khăn cầm lấy, Trình Dục Kỳ nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn nho nhỏ. Chỉ là, dư quang khóe mắt vô tình nhìn thấy một mảng đỏ bừng lây dính một tầng thuốc mỡ trên tay Trình Dục Bân, hắn theo phản xạ liền chụp lấy tay y.
"Đây là làm sao vậy? Có đau lắm không? Hay là chúng ta đi bệnh viện xem qua một chút đi?!". Bời vì quá lo lắng, cho nên Trình Dục Kỳ không biết, hành động này của mình có bao nhiêu quá phận, ánh mắt đau lòng kia có bao nhiêu khả nghi.
"Không...không sao! Lâm Linh đã bôi thuốc qua rồi, chỉ là vết bỏng nhỏ, không đáng kể". Bất ngờ bị Trình Dục Kỳ nắm tay, Trình Dục Bân cũng có hơi hoảng. Y mất tự nhiên rụt rụt tay về, ánh mắt lảng tránh. Đồng thời cũng âm thầm cảm thấy thái độ của Trình Dục Kỳ có chút kì quái.
"Không sao là tốt rồi. Nhớ bôi thuốc thường xuyên, như vậy mới mau khỏi". Trình Dục Kỳ cũng tự biết bản thân thất thố, cho nên một bên giả vờ dùng khăn lông lau lau tóc, một bên lơ đãng nói.
"Biết rồi. Nhanh đi thay đồ đi, cậu mà cảm lạnh thì ai nấu cơm, ai làm việc nhà đây?!". Trình Dục Bân quả thực chính là cứng miệng như vậy, cho dùng trong lòng sớm đã mềm, thế nhưng lời nói ra lại thực độc miệng.
Cái kiểu mềm mỏng quan tâm người khác loại này, y quả thực là làm không quen mà. Hơn nữa so với tính cách cùng hình tượng phong lưu của y lại càng không hợp, cho nên dứt khoát đừng nói thì hơn.
"Yên tâm, dù có cảm lạnh thì tôi cũng sẽ cố gắng bò dậy nấu ăn, cố gắng làm tốt việc nhà mà". Trình Dục Kỳ nhịn không được cười khẽ một tiếng. Mắt thấy Trình Dục Bân nghẹn đến mặt đều đỏ, hắn liền đã nhanh chân chuồn mất.
..........
Trình Dục Kỳ sáng sớm đã ra ngoài, không có người gọi dậy, cho nên Trình Dục Bân hôm nay dậy có chút trễ. Nhưng cũng may căn hộ ở rất gần trường, cơ hồ đi bộ không đến năm phút liền tới, huống hồ bản thân y lại chạy môtô. Vì thế cho nên đến phòng học cũng chưa tính là muộn.
Dạo này đối với việc học hành, Trình Dục Bân cũng xem như có chút hứng thú. Hơn nữa đầu óc y vốn dĩ thông minh, rất nhanh hiểu bài, cho nên cũng không cần nản chí.
Trình Dục Bân chống cằm, nhìn giảng viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, tay y thỉnh thoảng ghi ghi chép chép lại vào sách vở. Cũng không hề phát hiện ra một ánh mắt không chút thiện chí đang nhìn chằm chằm mình.
Tan tiết học, số lượng học sinh đổ ra ngoài quá nhiều, cửa lớp đều chật cứng. Trình Dục Bân cũng bị hòa vào dòng người, có chút thở không ra hơi. Chỉ là lúc này, không biết bả vai y va phải cái gì liền truyền đến một trận đau nhức.
Đợi người đều đã tản đi, đối diện y chính là một tên mặt mày âm dương quái khí, theo sau hắn còn có mấy tên đàn em mặt mày khinh khỉnh.
Trình Dục Bân cho rằng bản thân không quen biết, càng không có liên hệ gì với mấy kẻ này, cho nên nhìn một cái rồi thôi. Chỉ là, ngay khi y định xoay người rời đi, balo đeo trên vai lại bất ngờ bị người kéo lại.
"Đụng trúng tao còn không thèm xin lỗi, cứ như thế mà đi à? Đâu có dễ như vậy?!". Tên cầm đầu lúc này nhếch môi, âm trầm cười một tiếng, tay ở trên vai Trình Dục Bân phủi phủi, ý tứ đe dọa rất rõ ràng.
Lần đầu tiên bị người trắng trợn kiếm chuyện như thế này, Trình Dục Bân có chút bất ngờ, y khẽ nhướn mày, bình thản xoay lại đối diện với tên kia.
Tuy rằng chỉ mới năm nhất đại học, ngoài khuôn mặt đẹp trai soái khí ngời ngời cùng gia cảnh không có gì nhiều ngoài tiền ra. Thì hầu hết những kẻ giàu có trong thành phố A đều đã gặp qua y.
Mặc dù tính cách cùng thành tích học tập không có gì đáng nói, đã vậy còn đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng còn chưa từng có ai dám đối với y chặn đường kiếm chuyện như thế này.
Bọn họ dù muốn làm gì y, trước tiên cũng phải xem sắc mặt của ba y trước đã. Mặc dù y bất tài vô dụng, nhưng y lại có một người cha tài phiệt đỉnh cấp. Trình gia là nơi nào, là quyền lực gì? Chuyện này còn cần phải hỏi sao?.
Cho nên, kẻ ngu ngốc dám động vào y, quả thực là rất hiếm hoi. Tên này dám làm vậy thì chỉ có hai giả thuyết.
Một là nhà giàu mới nổi, còn chưa có chính thức bước vào giới thượng lưu, cho nên mới không biết qua y. Hai là người từ thành phố khác mới chuyển đến, cho nên mới dám đâm đầu vào chỗ chết như thế này.
Nói ra cũng không thấy vô lý? Lúc nãy người đông như vậy, sao hắn có thể chắc chắn rằng người động vào hắn là y?
Hơn nữa, nếu là người bình thường, va chạm một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào, ai sẽ đi tính toán giống như thế? Tên này rõ ràng là đang cố tình nhắm vào y.
Trình Dục Bân quả thực không biết, mình đã đắc tội với tên này từ khi nào. Cũng rất muốn biết, hắn tiếp theo định 'xử lí' y ra sao.