Trình Dục Bân đứng phắt dậy, chân không tự chủ lùi ra sau vài bước kéo giãn khoảng cách giữa y và người nọ.
Chỉ là, hắn ta cũng không dễ dàng buông tha y như vậy. Tay y rất nhanh đã bị hắn kéo lấy, vai bị đè xuống, cưỡng ép y ngồi trở về vị trí ban đầu, còn bản thân hắn thì nở một nụ cười lịch thiệp ngồi xuống ngay bên cạnh y.
"Gấp cái gì chứ? Người quen cũ mà không chào nhau được một câu đã vội đi như thế, thật là không có phép tắc nha!". Vừa nói gã vừa rót rượu, ly rượu trực tiếp đặt lên môi Trình Dục Bân, nhưng lại bị y tránh sang một bên.
"Người quen cái r.ắ.m, đến tên mày tao còn chả biết thì quen cái cmm". Trình Dục Bân quả thực vẫn còn rất tức cái chuyện lần trước, vì dù sao nếu Trình Dục Kỳ không tới kịp, thì y đã gần như bị tên này h.i.ế.p rồi còn gì?!.
Chỉ là, tức thì tức, nhưng dù sao đã từng trải qua một lần giằng co, biết rõ sức lực của mình đấu không lại tên kia, cho nên Trình Dục Bân chỉ dám mạnh miệng như vậy mà thôi. Hơn nữa lại còn đang ở trước mặt Lâm Linh, vì mặt mũi, Trình Dục Bân tuyệt đối không thể để y biết được chuyện lần đó.
"Tên thật của tôi cũng không có quá nhiều người vinh hạnh được biết đâu. Nhưng mà thôi, tôi cho phép em được làm người 'vinh hạnh' đó đấy!". Gã vừa nói vừa nâng ly rượu ban nãy đặt trên môi của Trình Dục Bân, nhắm ngay vị trí mà nhấp uống một ngụm rượu, ánh mắt vừa tà tứ vừa quỷ mị.
Bộ dáng của gã khi nói ra lời này khiến cho Trình Dục Bân suýt nữa thì đấm luôn vào mặt gã một cú trời giáng. Chỉ là y tạm thời nhịn.
Gã đàn ông lại được nước lấn tới, hắn đột ngột tóm lấy sau gáy của Trình Dục Bân, ép y kề sát về phía mình. Giọng nói hắn nghe đặc biệt êm tai, gương mặt cũng thuộc dạng cực phẩm, chỉ là tính nết quả thực không khiến người ta ưa nổi.
Trình Dục Bân chỉ cảm thấy một luồng khí nóng nhột nhạt phả bên tai mình, sau đó giọng nói trầm ấm kia vang lên, thì thầm bên tai y một cái tên_Ninh Quân Vũ.
Gần như là ngay lập tức, Trình Dục Bân liền đẩy hắn ra, che lại một bên lỗ tại bởi vì quá nhạy cảm mà nóng lên của mình. Gương mặt bày ra vẻ hung ác trừng mắt nhìn Ninh Quân Vũ.
Lâm Linh ở một bên chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối, ngay cả một thẳng nam như y còn có thể cảm giác được ám muội giữa hai người. Bản thân Lâm Linh tuy rằng là trai thẳng, nhưng y cũng không hề bài xích chuyện tình yêu đồng giới.
Chỉ là, Trình Dục Bân dường như không thoải mái khi ở bên người nọ, còn thường thường tránh né. Lâm Linh cảm thấy có chút lo lắng, sợ xảy ra chuyện, cho nên y mới lén lút gửi đi một cái tin nhắn cho Trình Dục Kỳ, hỏi thăm một chút tình hình cho an tâm.
...
Trình Dục Kỳ vừa về tới nhà liền đã phát hiện Trình Dục Bân không ở, nghĩ thầm y chắc là ở nhà buồn chán nên có lẽ đã chạy ra ngoài tụ họp ăn chơi cùng đám bạn rồi.
Nghĩ vậy, Trình Dục Kỳ liền đi tắm rửa, định gọi hỏi thử xem Trình Dục Bân có trở về ăn cơm hay không. Chỉ là vừa mới tắm xong, bật điện thoại lên liền đã thấy tin nhắn của Lâm Linh gửi tới.
Lâm Linh: Này, Trình Dục Bân gần đây có yêu đương với ai không vậy?.
Thấy cái tin nhắn như vậy, Trình Dục Kỳ có chút sững lại. Gần đây mặc dù hắn bận rộn, nhưng vẫn thỉnh thoảng chú tâm đến đời sống riêng tư của Trình Dục Bân.
Y gần đây quả thực ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, chơi bời lêu lỏng đều giảm bớt, quan trọng hơn hết là không còn 'chơi' qua đường nữa. Chỉ là, sao đột nhiên Lâm Linh lại hỏi như vậy?.
Trình Dục Kỳ: Hình như không có. Mà tại sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?.
Rất nhanh liền nhận được hồi âm.
Lâm Linh: Hôm nay Trình Dục Bân có tới quán rượu chỗ tôi làm thêm để uống rượu.
Chỉ là, không bao lâu thì gặp một người đàn ông, hình như bọn họ là người quen cũ gì đó.
Không khí giữa cả hai có chút ám muội, người đàn ông kia còn làm ra nhiều cử chỉ rất thân mật.
Chỉ có điều, Trình Dục Bân hình như không thoải mái, cứ liên tục tránh né thôi.
Tôi cảm thấy có chút không ổn, nên mới định hỏi cậu một chút xem có biết quan hệ giữa bọn họ hay không.
Trình Dục Kỳ cũng cảm thấy rất không ổn. Lấy tính cách của Trình Dục Bân, chắc chắn sẽ không để yên cho người mình không thích tiếp cận mình như vậy. Trừ khi...y biết rõ không có khả năng đánh lại người nọ, cho nên mới nhẫn nhịn chịu đựng.
Trình Dục Kỳ: Lâm Linh, cậu có thể giúp tôi giữ Trình Dục Bân lại, đừng cho cậu ấy rời đi được không? Tôi hiện tại liền tới, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.
Lâm Linh: Tôi sẽ cố gắng!.
Lâm Linh thấy thái độ gấp gáp của Trình Dục Kỳ như vậy liền cũng đã nhận ra người đàn ông kia có vấn đề. Y khuôn mặt cảnh giác ngẩng đầu lên, chỉ là tầm mắt vừa lúc nhìn thấy người đàn ông kia đang dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn mình.
Lâm Linh sắc mặt có chút xanh vội quay đầu đi nơi khác, cảm giác vừa chột dạ vừa sợ hãi.
Còn Trình Dục Bân thì quả thực nhịn tức đến sắp hỏng. Y bây giờ đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu cứ tiếp tục ngồi ở đây, tuy rằng nhiều người, Ninh Quân Vũ không dám làm chuyện gì quá phận, nhưng cứ chịu đựng như vậy mãi cũng không phải cách hay.
Nhưng mà hiện tại nếu y rời đi, không biết bên ngoài Ninh Quân Vũ có bố trí cái gì để lừa y vào tròng hay không. Nhớ lại cảm giác bị đè ép vào tường lần đó, Trình Dục Bân liền có chút chùn bước.
Y không chắc lần này mình có thể may mắn được như lần trước. Hơn nữa cái cảm giác khủng hoảng sợ hãi kia, y không muốn nếm trải thêm lần thứ hai.
#Sorry mụi người, hai hôm qua toi có chút việc bận nên không gõ chap mới đượt😢.