"Ngồi thế này mãi cũng chán thật đấy! Hay là tôi mời em ra ngoài ăn một bữa cơm, thế nào?". Ninh Quân Vũ giống như đã phát hiện ra cái gì, cho nên liền kiếm cớ đem Trình Dục Bân rời đi.
Hắn vừa nói, tay vừa lần mò đặt trên eo của Trình Dục Bân âm thầm dùng sức, tựa như nếu y dám từ chối, cho dù ở đây còn có bao nhiêu người đi chăng nữa, hắn cũng sẽ mặc kệ làm những chuyện mà hắn muốn làm.
"Buông ra". Trình Dục Bân thật sự sắp nhịn không nổi nữa, mày y cau chặt, hai tay dùng sức đem cánh tay của Ninh Quân Vũ gỡ ra khỏi người mình.
"À ừm...có thể...có thể đợi một lát không? Dục Bân à...tôi...tôi còn có chuyện muốn nói với cậu...". Nghe đến hai người bọn họ muốn rời đi, Lâm Linh mặc dù sợ hãi Ninh Quân Vũ nhưng dù sao cũng đã đáp ứng Trình Dục Kỳ.
Cho nên y đành liều một lần, lấy hết can đảm để lên tiếng. Trong lòng chỉ biết âm thầm cầu xin Trình Dục Kỳ đến đây nhanh nhanh một chút, y quả thực trụ không nổi trước ánh mắt như muốn mạng của Ninh Quân Vũ kia đâu.
"Có chuyện thì nhanh nói. Dù sao, uống nhiều rượu cũng không tốt, có đúng không? Bân Bân!". Ninh Quân Vũ vừa nói vừa hướng Trình Dục Bân mỉm cười, thái độ kia, quả thực chẳng khác nào tình lữ thân mật cùng nhau vậy.
"Là...là chuyện riêng tư của tôi, cho nên...cho nên không tiện nói trước mặt người khác...".
Lâm Linh ánh mắt lãng tránh, tuy rằng lấy đại một cái cớ để giữ Trình Dục Bân lại, nhưng mà trong lúc nhất thời y cũng không biết nên nói cái gì mới được. Mà đối diện với ánh mắt lạnh băng của Ninh Quân Vũ, Lâm Linh quả thực tay run chân run, bịa chuyện không nổi nữa.
"Không thể nói? Vậy thì không cần nói nữa!". Ninh Quân Vũ dĩ nhiên biết 'người khác' trong miệng Lâm Linh là ai. Chỉ là hắn cũng chẳng thèm quan tâm, nói xong liền đứng dậy kéo lấy tay Trình Dục Bân, tư thế kia rõ ràng chính là muốn lôi y rời đi.
"Cmn, buông tao ra, mày bị điếc à, mau buông tay!". Trình Dục Bân cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết rõ rời đi cùng Ninh Quân Vũ, chờ đợi y chính là cái tràng cảnh gì. Cho nên y lúc này cũng không nhịn nữa, tay chân đá đạp lung tung, vùng vẫy muốn tránh thoát.
"Thật là không ngoan mà". Ninh Quân Vũ ánh mắt lạnh đi, tay hắn bóp chặt lấy tay Trình Dục Bân bẻ ra sau, giọng nói lộ rõ vẻ không hài lòng. Nói xong, Ninh Quân Vũ liền cúi đầu, ở trên xương quai xanh của Trình Dục Bân mạnh mẽ cắn xuống.
"A". Trình Dục Bân đau đến kêu ra tiếng, khóe mắt không nhịn được đỏ lên. Đợi đến khi Ninh Quân Vũ buông ra, nơi bị hắn cắn đã hiện lên dấu răng đang rướm máu.
Động tác bên này của bọn họ có chút lớn, không ngoài dự đoán liền thu hút ánh mắt của những người khác. Chỉ là lại chẳng có ai lên tiếng, bởi vì không biết từ đâu xuất hiện một đám người mặc vest đen đã đem tất cả khách đều 'mời' ra bên ngoài.
Nhìn một màng này, trong lòng Lâm Linh và Trình Dục Bân liền biết không xong. Ninh Quân Vũ lần này chính là có chuẩn bị mà tới, chắc chắn sẽ không dễ dàng đối phó.
Trình Dục Bân nhịn xuống không tiếp tục khiến Ninh Quân Vũ tức giận nữa, chỉ là tay lại âm thầm cho vào túi, sờ đến di động định gọi người tới giúp đỡ.
"Đứa trẻ hư sẽ phải chịu phạt". Nhưng mà Ninh Quân Vũ cũng không phải kẻ ngốc, hắn một tay nắn bóp lấy cánh m.ô.n.g đầy đặn của Trình Dục Bân, tay còn lại trực tiếp cho vào túi y, đem điện thoại lấy ra. Ánh mắt hiện lên ý cười trêu tức, sau đó không chút lưu tình đem điện thoại đập nát.
Trình Dục Bân sợ đến hai chân đều run, mảnh vỡ của điện thoại văng tung tóe, làm cho tim của y lẫn Lâm Linh đều sắp nhảy ra ngoài. Tuy rằng bình thường y vô tâm vô phế, độc mồm độc miệng là thế, nhưng mà thực chất lại rất nhát gan.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, Trình Dục Kỳ rốt cục cũng tới. Nhìn một màng Trình Dục Bân bị ép buột nằm gọn trong vòng tay của tên kia, máu nóng của hắn liền xông lên não. Chỉ là còn chưa đợi Trình Dục Kỳ làm ra chuyện gì, mấy tên mặc vest đen ban nãy đã đứng chắn trước mặt hắn.
"Mày nghĩ tao sẽ lại giẫm lên vết xe đổ lần nữa à? Tao cũng đâu có ngốc đến vậy?". Ninh Quân Vũ nhìn một màng này, nhịn không được liền cười ra tiếng.
Ban đầu, hắn để ý đến Trình Dục Bân là bởi vì ngoại hình của y quá hợp gu, cho nên mới muốn tình một đêm một lần. Chỉ là, không ngờ Trình Dục Bân lại thú vị hơn hắn nghĩ.
Độc mồm độc miệng, lại còn rất hung dữ, nhưng mà hắn thích. Có lẽ được người nịnh nọt quen rồi, bây giờ lại gặp được một người ngang ngạnh như vậy, hắn liền cảm thấy rất thú vị.
Hơn nữa lại còn xuất hiện thêm một Trình Dục Kỳ, điều này khiến ham muốn chinh phục của hắn trỗi dậy. Bởi thế cho nên, Ninh Quân Vũ từ ấn tượng hời hợt ban đầu, hiện tại liền chính là đặc biệt chú tâm.
Trình Dục Bân kia, hắn chắc chắn phải thu được tới tay. Như vậy không những được lên giường cùng mỹ nhân, lại còn khiến cho một đối thủ đáng gờm như Trình Dục Kỳ phải chịu khuất nhục, này có bao nhiêu hả hê cơ chứ? Cho nên cứ nghĩ tới cái viễn cảnh ấy, Ninh Quân Vũ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Trình Dục Bân mắt thấy cứu tinh của mình tới rồi, liền âm thầm thở ra một hơi. Chỉ là nhìn người của Ninh Quân Vũ đông như vậy, y lại không nhịn được lo lắng cho Trình Dục Kỳ.
"Thả cậu ấy ra!". Trình Dục Kỳ bạo phát lửa giận, cũng không quản có bao nhiêu người, hắn chỉ biết kẻ nào dám chắn đường hắn liền xử lí kẻ đó.
"Thả? Nằm mơ!". Ninh Quân Vũ chẳng những không buông tay, trái lại còn làm ra hành động quá phận hơn. Tay hắn mò vào vạt áo của Trình Dục Bân, từ từ hướng tới hai điểm đỏ trước ngực y.
Chỉ là, Trình Dục Bân cũng không phải ăn chay. Mặc dù có hơi cố sức, nhưng y vẫn là thành công tránh thoát khỏi kìm kẹp của hắn. Đồng thời cơn tức giận bạo phát, trực tiếp nện cho Ninh Quân Vũ một quyền.
Trình Dục Bân ra tay quá bất ngờ, Ninh Quân Vũ không kịp tránh né liền hứng trọn một cú đấm trời giáng kia. Khóe môi rỉ máu, ánh mắt hắn liền trở nên thực đáng sợ.