Mãi đến khi nghe được tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân rời đi bên ngoài, Trình Dục Bân lúc này mới thở phào một hơi. Thân thể đang tựa trên cửa trượt dần, sau đó trực tiếp ngồi xổm xuống.
Trình Dục Bân có chút thất thần, tay vươn ra chạm khẽ lên môi, nơi đó còn mang chút xúc cảm tê dại. Hít sâu một hơi, bình ổn nhịp thở hỗn loạn cùng trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, y lúc này mới thấy khá hơn một chút.
Y thầm mắng bản thân không có tiền đồ, sau lại mắng Trình Dục Kỳ lưu manh, dám cướp đi nụ hôn đầu của y.
Nhưng mà trong lòng y vẫn còn rất nhiều ngăn trở, bọn họ như vậy, thật sự được sao? Chưa kể cả hai đều là con trai, chỉ riêng chuyện trên danh nghĩa bọn họ là anh em thì mối quan hệ này nhìn thế nào cũng thấy không ổn rồi.
Hơn nữa, hiện tại y còn chưa xác định được bản thân rốt cục có thích Trình Dục Kỳ hay không, hay chỉ đơn giản là có hảo cảm, tiếp xúc quen thuộc nên mới không bài xích hắn?.
Nhưng mà y càng sợ ba mình biết được, ông sẽ dùng loại biểu tình gì để đối mặt đây? Càng nghĩ, Trình Dục Bân liền muốn chùn bước. Hay là, nhân lúc mọi chuyện còn chưa đi quá xa, y nên phân rõ ranh giới, sớm một chút kết thúc đoạn tình cảm sai trái này?.
...
Mấy tháng sau đó, quan hệ giữa hai người bọn họ đều chẳng có tiến triển gì. Trái lại Trình Dục Kỳ cảm thấy, y dường nhưng đang tránh mặt hắn. Cả ngày hắn đi làm, đêm về y không phải đi ra ngoài thì chính là đã ngủ rồi. Cho nên bọn họ cơ hồ là cả ngày đều không hề chạm mặt nhau.
Trình Dục Bân quả thực chính là muốn tránh né hắn. Y dạo gần đây tuy rằng không thường xuyên ra ngoài, nhưng trong âm thầm vẫn tìm kiếm đối tượng cho mình. Y muốn yêu đương để thoát ra khỏi xúc cảm kì lạ khi ở cùng Trình Dục Kỳ.
Nhưng mà nhớ tới lời hắn nói trước kia, cho nên y cũng không tùy tiện ra ngoài tìm bạn giường như trước nữa. Y hiện tại chính là đang nghiêm túc chọn một người để yêu lâu dài, tuy rằng không nói tới chuyện cưới sinh, nhưng mà yêu đương, sống chung gì đó đều có thể. Tới lúc đó y cũng có đầy đủ lí do để dọn ra khỏi chỗ này.
Mấy ngày trước Trình Dục Bân có quen một nữ sinh viên qua mạng, người này tuy rằng không cùng trường nhưng cách trường y cũng không xa. Y cũng đã điều tra qua rồi, cảm thấy người này khá phù hợp với tiêu chuẩn của mình, cho nên hôm nay liền hẹn người ra ngoài gặp mặt.
Cũng đừng hỏi, vì sao Trình Dục Bân không tiếp tục nhắm tới Lâm Linh làm mục tiêu. Bởi vì rất đơn giản, sự việc lần trước ở quán rượu đã làm y mất sạch mặt mũi, cho nên y cũng không còn can đảm đi theo đuổi người ta.
Hơn nữa Lâm Linh lại là bạn thân của Trình Dục Kỳ, mà Trình Dục Kỳ thì lại thích y. Nếu hiện tại y và Lâm Linh ở bên nhau, mối quan hệ của ba người bọn họ sẽ thành ra cái dạng gì cơ chứ? Chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy c.ẩ.u huyết không chịu nổi rồi!!.
Trình Dục Bân tắm rửa, chải gọn đầu tóc, xịt nước hoa, soái khí ngất trời cầm lấy điện thoại rồi ra khỏi phòng. Y thuận tiện lên shop hoa tươi trên mạng, đặt một bó hoa hồng thật to, thật đẹp. . Đọc thê𝑚 nhiều t𝙧uyện ở ﹟ T𝙧U𝑚t𝙧u yện.𝑽n ﹟
Nhan sắc Trình Dục Bân đã thuộc dạng đỉnh cao rồi, hiện tại còn tỉ mỉ ăn diện, này quả thực chính là không chừa cho người đường sống. Y vào gara, chọn một con xe thể thao xịn nhất rồi lái ra ngoài.
Trên đường đi, Trình Dục Bân ghé qua cửa hàng hoa, lấy bó hoa vừa đặt hàng ban nãy, sau đó mới một đường thẳng tiến tới nhà hàng đắt đỏ nhất nhì thành phố. Dù sao cũng là lần đầu y hẹn hò nghiêm túc với người ta, cho nên dĩ nhiên phải làm màu một chút.
Trình Dục Bân cố tình đến sớm hơn mười phút, rất ra dáng đàn ông mà ngồi đợi cô gái kia tới. Cô gái kia cũng là một người rất đúng giờ, Trình Dục Bân chờ đủ mười phút thì người cũng đến.
Cô gái này xuất thân từ một gia đình trung lưu, tuy không giàu có gì, nhưng trong nhà vẫn có của ăn của để. Khí chất nghiêng về thanh lịch, diện mạo rất đoan chính, cô mặc một cái vái dài màu trắng thêu hoa. Người thật so với trong ảnh cũng chẳng có gì khác nhau, Trình Dục Bân liền rất hài lòng.
"Xin lỗi, bên ngoài kẹt xe cho nên tôi đến hơi trễ một chút. Anh đợi tôi có lâu không?". Đinh Tuyết Vân nở một nụ cười dịu dàng, sau đó mới ngồi xuống ở phía đối diện Trình Dục Bân.
"Không trễ không trễ, tôi cũng chỉ vừa đến thôi, cô nhìn xem, cả hai chúng ta đều đúng giờ". Trình Dục Bân cười nói, giơ lên điện thoại để Đinh Tuyết Vân nhìn một chút.
"Còn đây là quà lần đầu gặp mặt, hy vọng Tuyết Vân tiểu thư sẽ thích". Vừa nói, Trình Dục Bân vừa đem bó hoa hồng đưa đến trước mặt Đinh Tuyết Vân.
"Cảm ơn, tôi rất thích hoa, đặc biệt là hoa hồng". Đinh Tuyết Vân cười duyên, nhận lấy bó hoa từ tay Trình Dục Bân, hai má đã vì mấy lời ngọt ngào của y mà trở nên hồng hồng.
Đối diện với một tên vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, đã thế miệng còn vừa dẻo vừa ngọt như vậy, mấy ai có thể kháng cự nổi đây? Đinh Tuyết Vân cũng chỉ là một sinh viên đại học, chân ướt chân ráo biết yêu đương, cho nên rất dễ dàng liền sa vào lưới tình của Trình Dục Bân.
Trình Dục Bân thả thính người ta đến quen miệng rồi, cho nên lời tán tỉnh nói ra đến trơn tru trôi chảy. Đinh Tuyết Vân cũng bị cái l.ư.ỡ.i không xương của Trình Dục Bân dỗ đến vui vẻ không thôi.
Trai xinh gái đẹp ngồi cạnh bên nhau, người xung quanh nhìn thấy đều không khỏi âm thầm ngưỡng mộ, ghen tỵ. Chỉ là, ở bên ngoài nhà hàng lúc này có một chiếc xe dừng lại đã khá lâu. Cửa kính xe trượt xuống, lộ ra một gương mặt lạnh như băng.
Bởi vì Trình Dục Bân lười lên lầu, cho nên đặt một bàn ở tầng dưới. Cửa nhà hàng làm bằng kính trong suốt, cho nên từ bên ngoài nhìn vào, cho dù cách một lớp kính xe vẫn có thể dễ dàng quan sát hết mọi thứ bên trong.
Nhìn một nam một nữ vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, gương mặt Trình Dục Kỳ tràn ra lạnh lẽo thấu xương. Trái tim vừa đau vừa rét lạnh.