Trình Dục Bân tuy rằng cả người đều là thương tích, máu chảy trông rất nghiêm trọng nhưng thực chất chỉ bị thương ngoài da. Cũng may Ninh Quân Vũ không có ra tay quá nặng, Trình Dục Kỳ thì kịp lúc cứu y rồi đưa đến bệnh viện, cho nên y mới bình an qua được một kiếp này.
Trình Dục Kỳ nhìn y cả người đều quấn băng trắng, trong lòng vừa xót vừa tự trách, cùng với đó chính là căm phẫn.
Ninh Quân Vũ kia quả thực bám dai như đỉa, lại giống như con gián đập mãi không chết. Lần này hắn đã mời đến luật sư nổi tiếng nhất nước, đâm đơn kiện Ninh Quân Vũ tội bắt cóc, hành hung và c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c không thành.
Ninh Quân Vũ lần này e rằng phải ngồi bóc lịch một thời gian dài, còn vây cánh của Ninh gia cũng đã triệt để bị Trình Dục Kỳ xử lí. Ninh Quân Vũ cho dù có ra tù thì cũng đừng mơ có ngày trở mình.
Trình Dục Kỳ sau khi báo tin cho Trình Dục Thành thì vào phòng bệnh thăm Trình Dục Bân. Y hiện tại còn chưa tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Cũng không biết trong mơ nhìn thấy cái gì, hai đầu lông mày y khẽ nhíu lại, trông rất không thoải mái.
Nhìn y như vậy, Trình Dục Kỳ đau lòng không thôi. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên mặt y. Sau đó cúi người, đặt lên trán y một nụ hôn trấn an.
Trong mơ, Trình Dục Bân bị ác mộng nối tiếp ác mộng dày vò. Y mơ thấy mình thật sự bị Ninh Quân Vũ chơi hỏng, cả người đều là máu. Hạ thân đau đớn, chỗ ở phía sau đã huyết nhục mơ hồ, cảm giác đau đớn đến chết lặng và hoảng loạn bao trùm.
Sau đó y thân không mảnh vải bị Ninh Quân Vũ cho vào thùng, đóng gói gửi trở về Trình gia. Vừa đau đớn vừa nhục nhã, hoảng sợ nối tiếp hoảng sợ, Trình Dục Bân cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ y hệt như vậy.
Tưởng tưởng qua vẻ mặt đau khổ và sững sờ của ba y và Trình Dục Kỳ vô số lần, rồi sau đó lại bị nổi đau khổ giằng xé.
Mãi cho tới khi cảm nhận được ấm áp truyền tới, y lúc này mới chậm rãi cảm giác được an toàn. Hoảng loạn và sợ hãi dần dần bị đè xuống, y mới có thể an ổn ngủ thêm một lúc.
Trình Dục Thành sau khi hay tin con trai bị bắt cóc lại còn bị thương phải nhập viện, ông không kể cái gì cuộc họp cổ đông cái gì hợp đồng quan trọng, tức tốc chạy tới bệnh viện.
Khi ông đẩy cửa bước vào, Trình Dục Bân vẫn còn đang ngủ, Trình Dục Kỳ thì ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trình Dục Bân trấn an. Nhìn thấy Trình Dục Thành, hắn liền dừng lại động tác.
Cả hai ra khỏi phòng bệnh, sau đó Trình Dục Thành mới tức giận hỏi: "Lại là Ninh Quân Vũ làm sao?!".
"Đúng vậy, nhưng mà con chắc chắn sẽ bắt hắn trả giá đắt, khiến hắn ở trong tù 'làm bạn' với một số người, để cuộc sống trong tù của hắn 'thú vị' hơn một chút.
Nhưng cũng may mà Dục Bân không sao, chỉ bị thương ngoài da, không nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ là bị hoảng sợ quá độ, cho nên tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại".
Trình Dục Kỳ không nhanh không chậm thuật lại sự tình, khi nhắc tới Ninh Quân Vũ, giọng nói không giấu nổi căm phẫn. Còn 'những người bạn thú vị' ở trong tù mà hắn đặc biệt sắp xếp cho Ninh Quân Vũ, cũng là một món quà rất 'tuyệt vời'.
Ở trong tù, dĩ nhiên không tránh khỏi xảy ra xô xát, bị đánh âm thầm trong đêm hay làm khó dễ cũng là chuyện bình thường. Hy vọng Ninh Quân Vũ có thể 'thích nghi thật tốt' với 'cuộc sống mới' này.
"Là ta xử lí mọi chuyện không tới nơi tới chốn, để lại một mầm họa to lớn như vậy. Lần này suýt chút thì hại đến Bân Bân rồi, cũng may mà con tìm ra nó, nếu không cũng không biết hậu quả sẽ ra sao nữa".
Trình Dục Thành trong lòng tự trách, sau đó vỗ vỗ vai Trình Dục Kỳ, từ giọng điệu có thể thấy, ông rất hài lòng với đứa con trai kiêm con rể tương lai này.
"Không đâu, một phần lỗi cũng là do con. Nếu con lúc đó không cãi nhau với em ấy rồi bỏ đi công tác, thì con đã có thể ngăn chặn chuyện này xảy ra!". Trình Dục Kỳ trong lòng vẫn còn tự trách chuyện này, cũng bởi vì hắn buông lỏng không quan tâm tới y, cho nên Ninh Quân Vũ mới có cơ hội ra tay như vậy.
"Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, lần này cũng là lỗi do nó, cho chừa cái tật ăn chơi tới tận đêm khuya mới chịu mò về.
Chỉ là, hiện tại ba giao Bân Bân lại cho con chăm sóc, sau này đừng để nó gặp phải loại chuyện này nữa, được không?".
Trình Dục Thành câu đầu còn hùng hổ giáo huấn Trình Dục Bân, câu sau đã dịu giọng nhờ người ta chăm sóc cho con trai mình. Đúng là làm cha làm mẹ, cho dù có tức giận tới đâu cũng đều vì quá yêu thương con mình mà thôi.
"Là bổn phận của con. Con nhất định sẽ không khiến em ấy phải chịu khổ". Trình Dục Kỳ gật đầu đầy kiên định, không cần Trình Dục Thành nhờ vả, hắn từ lâu đã quyết định sẽ bảo hộ, chăm lo cho y cả đời này rồi.
Chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực rọi vào từ cửa sổ, khiến phòng bệnh trở nên ấm áp, đẹp đẽ lạ kì. Trình Dục Bân lúc này cũng vừa lúc tỉnh lại, đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trình Dục Thành và Trình Dục Kỳ vừa bước vào đã thấy y ngồi đó ngẩn người. Phát hiện có người bước vào, Trình Dục Bân quay đầu, nhìn thấy là Trình Dục Kỳ, y liền ngoảnh mặt trở về.
"Tỉnh rồi sao? Có đói hay không? Ba có mua một ít cháo, mau ăn đi cho nóng". Trình Dục Thành nhìn thấy con trai rốt cuộc đã tỉnh, liền mừng rỡ mở nắp hộp giữ nhiệt, đem cháo nóng đưa cho Trình Dục Kỳ, ý bảo hắn đút cho y.
Trình Dục Kỳ hiểu ý, nhận lấy cháo mà Trình Dục Thành đưa, sau đó cầm thìa xúc một thìa cháo, thổi nguội rồi đưa lên môi Trình Dục Bân.
Trình Dục Bân không nói lời nào, chỉ yên lặng mím môi tránh đi. Chỉ cần nghĩ tới Trình Dục Kỳ đã có người khác, trong lòng y liền rất khó chịu. Hắn không khỏi thay lòng quá nhanh đi? Mặc dù trước đó y đã từ chối hắn, như chỉ mới có một tuần, vậy mà hắn đã dắt tiểu tình nhân về rồi.