Nhân viên kia ở trong đống quần áo chọn chọn lựa lựa, rốt cục lấy ra tới vài bộ quần áo đưa cho Trình Dục Bân.
"Đây là những mẫu kín đáo nhất có thể mà shop của chúng tôi có, chất liệu vải mềm mại, phù hợp với mọi loại da". Nhân viên giới thiệu sơ lược qua một vài bộ, sau đó đưa cho Trình Dục Bân chạm thử vào chất liệu vải.
Quả nhiên rất mềm, trơn mịn lại còn mát lạnh, đúng là so với mấy bộ vừa rồi y gặp ở bên ngoài kín đáo hơn chút.
Trình Dục Bân để ý đến một bộ màu trắng, nhấn ren rất tỉ mĩ, hình như là cosplay mèo, cho nên trọn bộ còn kèm theo tai mèo trắng như tuyết, lông nhung mềm mại, y vừa sờ vào liền đã rất ưng ý.
"Tôi lấy bộ này". Trình Dục Bân không suy nghĩ nhiều liền chọn, vừa đáng yêu vừa không quá hở hang, quá đạt yêu cầu rồi.
Nhân viên bán hàng còn chưa tư vấn xong, khách hàng đã chốt đơn, cho nên người nọ cũng không nhiều lời nữa.
"Hiện tại cửa hàng chúng tôi đang có chương trình tặng thêm phụ kiện cho khách hàng mới, hy vọng ngài sẽ thích. Nếu cảm thấy sản phẩm sử dụng tốt, hy vọng lần sau lại đến". Nhân viên vừa nói vừa giao hàng vào tay Trình Dục Bân.
Bởi vì không còn quá nhiều thời gian, cho nên Trình Dục Bân cũng không rảnh để ý xem người nọ tặng thêm quà gì cho mình. Y thanh toán xong liền nhanh chóng xách túi chạy ra xe.
Sau khi đi mấy vòng mua đủ tất cả mọi thứ cũng đã là buổi chiều. Trình Dục Bân tức tốc lái xe về nhà, trang trí mất vài giờ đồng hồ. Nhìn thành quả rực rỡ xinh đẹp mà mình vừa làm ra, y liền rất hài lòng.
Thấy đã không còn sớm, Trình Dục Bân quyết định tắm rửa một chút, sẵn tiện mặc thử bộ đồ mới mua kia. Bởi vì là lần đầu mặc loại đồ này, cho nên phải mất thêm một lúc, y mới miễn cưỡng mặc xong.
Ban nãy bởi vì mua quá gấp, cho nên hiện tại Trình Dục Bân mới phát hiện ra 'dụng ý' của người làm ra bộ đồ này.
Vải tuy rằng mềm mại, nhưng lại khá mỏng. Mặt trước tuy rằng tương đối kín đáo, nhưng mặt sau hầu như trống không, hơn nữa còn phô bày trọn vẹn phần lưng và m.ô.n.g của y.
Mặc nửa kín nửa hở thế này, so với không mặc gì còn muốn kích thích hơn!!!.
Trình Dục Bân mặt đều không khỏi đỏ lên, đã đến nước này rồi, hối hận cũng không kịp nữa, thôi thì đành liều một lần vậy. Y âm thầm hạ quyết tâm, đem tất lưới màu trắng mang vào, còn không quên cài tai mèo lên trên đầu mình.
Chỉ là lúc này, trong giỏ đồ của y lại còn sót một thứ. Trình Dục Bân mới nhớ ra, hình như nhân viên kia có nói tặng quà gì đó, cũng không biết là cái gì. Xuất phát từ tò mò, Trình Dục Bân liền đem đồ lôi ra tới, nhìn tới thứ trong tay mình, y không khỏi có chút sững người.
Trên tay y chính là một cái đuôi màu trắng, chính là cái loại mà phải gắn vào l.ỗ phía sau ấy.
Mặt Trình Dục Bân ngượng chín, nhưng một lần nữa bởi vì tò mò, y quyết định đem thứ đồ kia cho vào chỗ kia của mình.
Kim loại lành lạnh, dị vật xâm nhập vào khiến Trình Dục Bân có chút khó chịu. Thứ đồ kia tuy rằng không lớn, nhưng mà bởi vì lạ lẫm, cho nên mang đến một loại cảm giác trướng trướng kì lạ.
Rốt cục sau một lúc mày mò, Trình Dục Bân đã mặc xong một bộ đồ t.ì.n.h t.h.ú hoàn chỉnh. Nhìn mình trong gương, ngay chính y cũng có cảm giác mũi mình nong nóng, còn tưởng là sắp phun máu mũi tới nơi rồi.
...
Trình Dục Kỳ bảy giờ tối mới tan làm, hắn một đường lái xe về nhà, còn tưởng vừa vào cửa liền thấy được người yêu chạy ra chào đón mình, ai ngờ ngoài ý muốn lại đối diện với một mảng tối đen.
Chỉ là trong bóng tối, hắn thấy được ánh sáng màu vàng của nến. Nhìn kĩ một chút, xung quanh có rất nhiều bóng bay, còn có một dòng chữ 'HAPPY BIRTHDAY' thật to.
Nương theo ánh sáng của nến, hắn nhìn thấy những cánh hoa hồng được rải trên sàn nhà. Đi theo những cánh hoa rải rác, Trình Dục Kỳ rốt cục đi tới phòng mình, sau đó trông thấy một hộp quà màu đỏ.
Hộp quà có chút lớn, xung quanh được rải hoa tạo thành một hình trái tim. Nến trong phòng cũng đặc biệt nhiều, cho nên Trình Dục Kỳ nhìn mọi thứ đều rất rõ ràng.
Hắn chậm rãi bước tới, đem nắp hộp mở ra. Lúc này một bóng dáng xinh đẹp liền xuất hiện trong tầm mắt, Trình Dục Bân trên tay cầm bánh kem, tươi cười hô một câu "Sinh nhật vui vẻ".
Trình Dục Kỳ bị cảnh tượng này làm cho giật cả mình, vừa kinh hỷ, vừa không thể tin nổi vào mắt mình. Không ngờ y lại tổ chức sinh nhật cho hắn, hơn hết, y còn đem chính mình 'tặng' cho hắn, còn ăn mặt thành ra thế này nữa.1
Nhìn bé mèo trắng xinh đẹp trước mắt, yết hầu Trình Dục Kỳ không khống chế được mà trượt trượt.
"Em đây là...đem chính mình tặng luôn cho anh sao?". Giọng Trình Dục Kỳ trầm thấp, đè nén sóng tình cuồng cuộng trong lòng, hắn mới hỏi ra một câu như vậy.
Trình Dục Bân có chút sửng sốt, y không ngờ tới hắn lại đột ngột hỏi như vậy. Nhưng mà, hình như cũng không sai biệt lắm. Y hơi do dự một chút, nhưng vẫn là đỏ mặt gật đầu.
"Nếu đã tặng cho anh rồi, vậy thì em chính là của anh, anh muốn làm chuyện gì với em cũng được, đúng không?". Trình Dục Kỳ ánh mắt càng trở nên thâm trầm, từng bước một dẫn dụ bé mèo con ngây thơ vào tròng.
Trình Dục Bân mặt càng đỏ, trong lúc ý loạn tình mê liền gật bừa. Thế là bánh kem trên tay y biến mất, sau đó là một trận trời xoay đất chuyển, cả người y bị ôm vào lòng Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Kỳ một tay ôm eo y, một tay sờ tấm lưng trần của y, đầu cúi xuống, đem môi y ngậm vào. L.ư.ỡ.i hắn luồn vào, xâm nhập từng ngõ ngách trong khoang miệng y, cuốn lấy đầu l.ư.ỡ.i y mà trêu đùa.
"Vốn dĩ còn định chờ thêm một thời gian nữa mới 'thịt' em. Nhưng mà hôm nay em lại tự mình dâng tới cửa, vậy thì đừng trách anh". Trình Dục Kỳ mút mạnh môi y, ánh mắt tràn ra d.ụ.c vọng hiếm hữu, lời nói ra lại không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Trình Dục Bân sau nụ hôn sâu của hắn, đầu óc y vẫn còn đang mơ màng, mông lung. Y còn chưa biết, bản thân mình sắp bị dã thú 'thịt' đến xương cốt cũng không còn.