Trình Dục Kỳ bất ngờ đem Trình Dục Bân bế lên, sau đó quăng lên trên giường. Đầu óc y một trận choáng váng, theo bản năng liền nhổm người ngồi dậy. Chỉ là, ngay lập tức đã bị bóng dáng cao lớn của hắn áp tới.
Không cho Trình Dục Bân có cơ hội kịp thở dốc, Trình Dục Kỳ lúc này đã tiếp tục hôn y. Tay hắn lần mò trên cơ thể y đốt lửa ở khắp nơi. Da thịt y vốn rất nhạy cảm, cho nên mỗi cái chạm, mỗi cái vuốt ve của hắn đều khiến thân thể y không ngừng run rẩy.
Trình Dục Kỳ luồn tay đem dây áo sau lưng y cởi ra, hai điểm đỏ hồng mềm mại trước n.g.ự.c y liền nhanh chóng hiển lộ. C.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g lại hồng nhuận mê người, Trình Dục Kỳ quả thực không nhịn nổi nữa.
Hắn trực tiếp đem môi mình ngậm vào, bên còn lại thì dùng tay trêu đùa, lập tức liền đổi lấy tiếng r.ê.n khẽ đè nén của Trình Dục Bân.
"Đừng...a...đừng cắn mà". Trình Dục Bân hai tay luồn vào tóc hắn, cố sức muốn đem đầu của hắn đẩy ra nhưng vô dụng. Răng của Trình Dục Kỳ cứ như có như không cạ vào hai điểm mẫn cảm trước n.g.ự.c y, vừa đau vừa s.ư.ớ.n.g, quả thực là muốn mạng mà.
Trình Dục Kỳ điên cuồng vùi đầu vào cơ thể y mà làm loạn, chẳng mầy chốc từ cổ xuống tận bụng y đều rải rác vô số dấu hôn đỏ đỏ tím tím.
Hắn lúc này đột ngột lật y lại, tay sờ tới cái đuôi giả đang bị ngậm chặt bởi h.u.y.ệ.t khẩu của y. M.ô.n.g thịt vểnh cao, quần l.ó.t chỉ là một sợi vải mỏng manh. Trình Dục Kỳ đem m.ô.n.g y nắn bóp thành đủ loại hình dạng, sau đó còn cảm thấy không đủ, trực tiếp cúi người cắn lên m.ô.n.g y.
"A". Trình Dục Bân giật mình hô lên một tiếng, sau đó bất mãn trừng Trình Dục Kỳ "Anh cầm tinh con c.h.ó à? Sao cứ thích cắn người thế hả". Y vừa xấu hổ vừa giận dữ che lại một bên cánh m.ô.n.g vừa bị cắn.
"Làm cẩu cũng được, chỉ cần ăn được em thì muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm". Trình Dục Kỳ liêm sỉ đều đã rớt hết, hắn vừa nói vừa cúi đầu cắn lên cánh m.ô.n.g còn lại của y. Vừa hôn vừa l.i.ế.m, quả thực là hận không thể nuốt luôn y vào bụng mình.
Trình Dục Bân tức giận hừ một tiếng, chỉ là vành tai lại lặng lẽ đỏ lên. Y quả thực không ngờ tới, hắn còn có một mặt tà d.â.m vô sỉ thế này.
Sau khi đem m.ô.n.g Trình Dục Bân đều cắn ra toàn dấu răng, Trình Dục Kỳ lúc này mới không chút báo trước, đột ngột đem cái đuôi mèo trắng mịn như bông kia rút ra.
Trình Dục Bân giật nảy mình, h.u.y.ệ.t khẩu vốn dĩ đã được thứ kia nới ra một cái l.ỗ không lớn cũng không nhỏ. Hiện tại rút ra, miệng h.u.y.ệ.t mấp máy, rất dễ dàng liền nhìn thấy thành ruột đỏ hồng ẩn nấp sâu bên trong.
Trình Dục Kỳ không biết từ đâu lôi ra một chai gel bôi trơn cùng một hộp b.a.o c.a.o s.u. Hắn giải khai khóa quần, đem phân thân lôi ra tới, b.a.o c.a.o s.u một cái đeo vào c.ô.n t.h.ị.t, một cái đeo vào hai ngón tay.
Gel bôi trơn được bôi trực tiếp vào h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u, cảm giác lành lạnh khiến Trình Dục Bân khẽ rùng mình. Sau đó, y cảm nhận được dị vật xa lạ đang chen vào nơi tư mật của mình.
Trình Dục Kỳ thuận theo độ trơn trượt ẩm ướt của gel bôi trơn mà một đường trượt hai ngón tay vào trong khuấy đảo, từng chút một đem l.ỗ nhỏ của y nới rộng ra.
Trình Dục Bân cảm thấy không ổn chút nào, y khó chịu vặn vẹo m.ô.n.g, vậy mà lại bị Trình Dục Kỳ không chút lưu tình vỗ mạnh một phát vào m.ô.n.g t.h.ị.t.
Sau đó dường như là để trừng phạt y, ngón tay hắn đ.â.m vào càng sâu hơn, sau đó sờ tới được điểm mẫn cảm ẩn sâu bên trong y. Ngón tay hắn cong lên, cả cơ thể y liền cứng đờ, khoái cảm như thủy triều ùa tới, ngay cả nước mắt cũng không khống chế được mà trào ra.
"Gì...gì vậy? Vừa nãy anh chạm vào đâu thế hả". Trình Dục Bân muốn ngồi dậy, nhưng Trình Dục Kỳ lại không cho y có cơ hội đó. Cho nên y chỉ đành uất ức chất vấn hắn. Cảm giác kia quá mức kỳ lạ, nó khiến y cảm thấy nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng rất kích thích.
Nắm 'tiểu Bân Bân' vì bị kích thích mà ngóc đầu dậy trong tay, Trình Dục Kỳ lúc này mới l.i.ế.m cắn vành tai y, sau đó nhỏ giọng ám muội thì thầm "Nơi khiến em sung sướng".
Cảm thấy h.u.y.ệ.t khẩu của y đã nới lỏng hơn trước, Trình Dục Kỳ lúc này mới rút tay ra, bôi thêm một lớp dầu bôi trơn lên thân gậy, sau đó mới dùng 'hàng thật' của mình chậm rãi thâm nhập vào hang động ẩm ướt kia.
Lúc này Trình Dục Bân cũng đã cảm nhận được, một thứ to lớn đang cố gắng chen vào nơi nhỏ hẹp của mình. Cho dù đã được nới lỏng, nhưng chỗ đó của y vẫn quá nhỏ so với kích thước khủng của hắn.
"Thả lỏng một chút, em thít chặt như vậy anh không vào được". Trình Dục Kỳ mồ hôi chảy trên trán, hắn vừa nói vừa chậm rãi vuốt ve 'tiểu Bân Bân' để dời đi lực chú ý của y.
Trình Dục Bân lúc này cũng một đầu đầy mồ hôi, mày nhíu chặt lại, hai cánh môi mím vào nhau. Y cố gắng hít sâu mấy hơi, nhưng mà không thể nào lờ đi được cảm giác quái dị từ phía sau truyền đến.
Giằng co một lúc như vậy, nhìn y không thoải mái, hắn cũng rất đau lòng. Trình Dục Kỳ cắn răng định rút ra, nhưng mà lúc này phần đầu thế mà lại vào được rồi. Đầu xuôi thì đuôi lọt, Trình Dục Kỳ nhẹ giọng trấn an, dỗ dành y, sau đó từng chút từng chút một đẩy vào.
# Sorry mụi người, hqua tới nay toi bị ốm, cho nên khum ra chap mới được. Hqua gõ một nửa chap đã đuối ròi, hnay lại gõ thêm một nửa nữa mới hoàn thành được một chap😓. Ngày mai toi nghỉ thêm một hôm nữa nhé, khi nào khỏe toi sẽ đăng chap mới bù lại sau. Còn giờ thì quăng lên chút 'thịt' cho mụi người đỡ thèm trước nhá😋.