Nghe Dương San San hỏi, lại nhìn đến Trình Dục Bân ngồi ở bên trong, nữ thư kí liền xoắn xuýt định giải thích. Chỉ là Trình Dục Bân đã sớm một bước giơ tay ra hiệu cho thư kí im lặng không cần nhiều lời.
"Cô Dương phải không?". Trình Dục Bân từ trên ghế đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt Dương San San, nở ra một nụ cười xã giao. Chỉ là lời tiếp theo của y, quả thực không hề thân thiện như nụ cười mà y vừa thể hiện ra.
"Không biết cô Dương đây có được dạy dỗ lễ nghĩa kĩ càng hay không? Đây là phòng làm việc, là nơi riêng tư của ngài Trình, cô đây không thèm gõ cửa đã hùng hổ xông vào?.
Xinh đẹp như vậy mà lại không có não, quả thực đáng tiếc". Trình Dục Bân nói xong còn làm bộ tiếc hận chậc chậc mấy tiếng.
"Mày nói cái gì? Nói ai vô lễ, nói ai không có não hả? Có biết bản tiểu thư là ai không mà dám nói như vậy hả?". Dương San San tính khí nóng nảy, lập tức đã bị vài lời vừa rồi của Trình Dục Bân chọc cho xù lông.
"Ồ, hình như không biết nha. Cô rốt cục là ai vậy?". Trình Dục Bân nghiêng người ngó trái ngó phải từ trên xuống dưới nhìn nhìn Dương San San một hồi, sau đó xoa xoa cằm, làm bộ nghiền ngẫm hỏi.
Dương San San quả thực tức đến muốn hộc máu. Cô ta nổi tiếng như thế, vậy mà lại có kẻ không biết? Nhưng mà không biết cũng không sao, với vẻ ngoài này của mình, cô ta tin chắc sẽ chẳng có tên đàn ông nào dám buông lời nhục mạ xem thường mình.
Chỉ là, cô ta không chỉ gặp được ngoại lệ là một núi băng Trình Dục Kỳ, hiện tại còn gặp thêm một kẻ độc miệng Trình Dục Bân.
Dương San San tức đến độ khóe môi đều giật giật, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trình Dục Bân. Cô ả hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm tình, sau đó mới kiêu hãnh hất tóc, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, hờ hững trả lời.
"Tôi chính là phu nhân tương lai của ngài Trình, hiện tại cậu ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng Trình phu nhân, tôi liền tạm không đuổi việc cậu". Dương San San nhìn cũng không thèm nhìn Trình Dục Bân, chỉ cao quý nhìn mấy cái móng tay được sơn đỏ chót của mình.
Cô ta nói xong lời này cũng không hề phát hiện, thư kí đứng sau cô ta nãy giờ đang giật mình đến trợn tròn mắt. Mồ hôi trên đầu vã ra như tắm, nhìn Dương San San như nhìn một kẻ ngốc.
"Sao tôi chưa từng nghe qua, Dục Kỳ lại từ đâu có thêm một 'phu nhân' nữa nhỉ?". Trình Dục Bân hứng thú nhướn lông mày, y dừng một chút lại ra vẻ tiếc hận lắc đầu thở dài.
"Nhưng mà cũng thật đáng tiếc, tôi quản lí một mình Thanh Long đã đủ mệt rồi, thật sự không thể dành thời gian làm nhân viên ở đây được, cho nên không thể để cho cô Dương đuổi việc tôi được rồi".
Thanh Long chính là tên công ty xuyên quốc gia nổi tiếng đứng trong top đầu của thế giới, đây cũng là cơ nghiệp mà Trình Dục Thành dựng nên, cũng là công ty mà Trình Dục Bân sắp phải tiếp quản.
"Cậu...cậu là...". Dương San San đầu óc cũng không tính là quá ngu ngốc, hơn nữa trước đó cô ta đã từng không ít lần thuê người đi điều tra bối cảnh của Trình Dục Kỳ rất kĩ càng, đương nhiên cũng biết không ít thứ.
Người này một thân không đứng đắn, trên người còn xỏ không ít khuyên, vậy mà lại có thể thản nhiên ngồi trong văn phòng chủ tịch, vậy thì chỉ có một người có khả năng này thôi.
Hơn nữa, cậu ta còn vừa nhắc tới Thanh Long, công ty mà ông lớn Trình Dục Thành, cũng là ba nuôi của Trình Dục Kỳ đang điều hành. Vậy suy ra, người này chỉ có thể là Trình Dục Bân kia mà thôi.
Dương San San cảm thấy mình suy luận rất đúng, nhưng càng đúng, cô ta lại càng bất an. Nghe nói Trình Dục Kỳ và người em trai này quan hệ rất tốt, có thể nói là yêu thương hết mực, quả thực còn tốt hơn cả anh em ruột thịt.
Chỉ là, hình như từ nãy tới giờ cô ta cư xử rất không phải phép, còn ăn nói rất chua chát. Thậm chí ban nãy còn tự mãn nói mình là phu nhân tổng tài, còn nói muốn đuổi việc người ta, này quả thực chính là tự vả vào mặt mà.
Mà Trình Dục Bân kia hình như cũng rất không có thiện cảm với cô ta, làm sao bây giờ? Cô ta còn muốn mượn Trình Dục Kỳ để leo lên, vậy mà giờ cái miệng hại cái thân, đắc tộc với người không nên đắc tội.
Hiện tại không biết có quyến rũ Trình Dục Kỳ thành công hay không, nhưng hình như gây thù chuốc oán thì thành rồi.
Không khí trong phòng phút chốc bỗng trở nên thật vi diệu, Dương San San lúng túng lựa lời giải thích, còn Trình Dục Bân đứng hóng xem kịch vui. Nữ thư kí phía sau thì im như thóc, không dám hé răng nửa lời.
Mãi đến khi Trình Dục Kỳ họp xong đẩy cửa đi vào mới vừa vặn phá tan bầu không khí vi diệu kia.
"Sao em tới mà không báo với anh một tiếng, biết trước anh đã dời cuộc họp lại rồi". Trình Dục Kỳ tự động bỏ qua mấy người dư thừa nào đó, trong mắt chì nhìn thấy mỗi mình Trình Dục Bân.
Hắn tràn đầy nhớ nhung chạy tới ôm y một cái thật chặt, còn rất quen thuộc hôn chụt lên môi y một cái thật kêu.
Nhìn một màng này, nữ thư kí làm như không thấy cúi đầu thật thấp. Còn Dương San San giống như nhìn thấy quỷ, hai mắt cô ả trợn tròn.
Hình như, anh em có thân thiết tới mấy thì khi gặp cũng không cần vừa ôm vừa hôn như vậy nhỉ? Hơn nữa cái kia lại còn là hôn môi!!.
Sau khi nạp năng lượng xong, Trình Dục Kỳ lúc này mới buông Trình Dục Bân ra, ánh mắt mới chuyển hướng sang hai người đang đứng như trời trồng kia.
"Sao cô ta lại ở đây?". Trình Dục Kỳ hơi nhíu mày, câu này dĩ nhiên là đang khiển trách nữ thư kí kia.
"Thưa chủ tịch, cô Dương đây cứ một mực xông vào, tôi cản không được nên...". Nữ thư kí khó xử nói, đầu cúi thật thấp.
"Lần sau còn như vậy, cô liền tự mình viết đơn xin thôi việc đi". Trình Dục Kỳ khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, áp suất trong phòng giảm xuống, khiến cho thư kí kia không ngừng run rẩy. Sau đó ánh mắt hắn mới chuyển sang trên người Dương San San.
"Cô Dương, tôi cảm thấy hình như chúng ta còn chưa thân quen tới mức, có thể tự ý xông vào phòng làm việc như vậy đâu.
Nể mặt cô là người đại diện thương hiệu cho công ty, cho nên tôi mới không trực tiếp gọi bảo vệ lên đuổi người. Cô Dương đây cũng nên tự mình biết mình một chút chứ?!".
Trình Dục Kỳ không nhanh không chậm nói, mấy ngày gần đây liên tiếp bị Dương San San làm phiền, hắn đã sớm mất hết kiên nhẫn. Hơn nữa hiện tại còn có 'vợ yêu' ở đây, hắn càng phải dứt khoát một chút, tránh cho y những hiểu lầm không đáng có.