Trình Dục Bân thương tiếc ôm nhóc con lên, dường như cảm nhận được hơi ấm, nhóc con tiếng khóc nhỏ dần, sau đó mới mở hai mắt ngập nước, ngơ ngác nhìn Trình Dục Bân.
"Không sao rồi, đừng khóc. Chú sẽ đưa con đến bệnh viện nhé". Trình Dục Bân lần đầu tiên ôm trẻ con, cũng không biết dỗ dành thế nào. Y vụng về vỗ vỗ lưng nhóc con, tay nhẹ nhàng phủi phủi bụi đất cùng côn trùng lẫn kiến bọ còn đang ngấu nghiến da thịt non mềm của bé con.
Trình Dục Bân đặt bé con trên đùi mình, gọi điện thoại cho Trình Dục Kỳ, kể lại sơ qua mọi chuyện.
"Em trước hết đem đứa bé vào bệnh viện kiểm tra lại một chút, sau đó gửi số phòng cho anh, anh sẽ lập tức tới ngay". Trình Dục Kỳ hiện tại đã về tới nhà, chỉ còn chờ Trình Dục Bân về là ăn cơm. Hiện tại nghe y gọi báo như vậy, hắn liền đã nhanh chóng khóa cửa lái xe ra ngoài.
Trình Dục Bân một đường lái xe đến bệnh viện gần nhất, không lâu sau đó Trình Dục Kỳ cũng đã tới nơi.
"Sao rồi? Em không sao chứ? Đừng căng thẳng, đứa bé có ổn không?". Trình Dục Kỳ ôm Trình Dục Bân vào lòng, đột nhiên gặp phải loại chuyện như này, hắn biết y rất căng thẳng, cũng rất sợ hãi.
"Lúc em đưa tới đây thì vẫn ổn, bác sĩ nói cần phải kiểm tra thêm một lát nữa". Trình Dục Bân lấy lại được chút bình tĩnh, nói thật, đến tận bây giờ tay chân y vẫn còn mơ hồ phát run.
Y không dám tưởng tượng, nếu như hôm nay mặt đường không gặp sự cố, nếu như y không lựa chọn đi đường vòng, liệu qua ngày mai, lại qua thêm vài ngày nữa, một mình ở nơi vắng vẻ hoang vu kia, đứa bé sẽ như thế nào.
Một lúc sau bác sĩ cũng đi ra.
"Em bé không sao, chỉ là vết thương ngoài da tương đối nhiều, đều là do côn trùng để lại. Hiện tại bôi thuốc là sẽ nhanh khỏi thôi".
Cả hai nghe như vậy đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không sao. Dường như lúc Trình Dục Bân nhặt được nhóc con, nó cũng mới bị vứt bỏ cách đây không lâu.
Nếu không với da thịt non mềm của trẻ em, lại còn bị vứt trong thùng rác nơi vừa dơ bẩn vừa có đủ loại côn trùng kiến bọ, rất nhanh thôi đứa bé liền sẽ không chịu nổi.
Trình Dục Kỳ báo cho cảnh sát, kể lại sơ lượt vụ việc. Sau đó bọn họ mới cùng nhau vào thăm nhóc con.1
Là một đứa bé trai, xem ra rất ngoan ngoãn, sau khi được thay tã và uống no sữa, nó liền đã ngủ thiếp đi. Chỉ là hình như vẫn còn hoảng sợ chuyện vừa rồi, nhóc con thỉnh thoảng giật mình, trong miệng ê a vài tiếng.
Cảnh sát không lâu sau đó liền tới, ghi chép lại tường thuật của Trình Dục Bân.
"Chúng tôi sẽ tiến hành theo đúng trình tự thủ tục, cám ơn sự hợp tác của hai người". Cảnh sát đứng dậy, sau đó gật đầu với hai người bọn họ.
"Theo đúng trình tự thủ tục? Vậy thì sau đó đứa nhỏ sẽ ra sao?". Trình Dục Bân giật góc áo Trình Dục Kỳ, nhỏ giọng hỏi hắn.
"Theo thường lệ, chắc là sẽ được đưa vào cô nhi viện". Trình Dục Kỳ thở dài, cũng nhẹ giọng trả lời y.
"Nhóc con thật đáng thương, bị vứt bỏ trong thùng rác, hiện tại lại trở thành cô nhi phải sống trong cô nhi viện". Trình Dục Bân không đành lòng, nhìn nhóc con còn đang ngủ ở trong phòng kia, quả thực quá đáng thương rồi.
"Nếu em không nỡ, vậy chúng ta cũng có thể nhận nuôi nó". Trình Dục Kỳ vỗ vỗ đầu y, sau đó đưa ra đề nghị.
Dù sao kinh tế bọn họ ổn định, hơn nữa nếu ở bên nhau, vậy thì đã định cả đời đều sẽ không có con. Như vậy, hiện tại nhận nuôi một đứa trẻ cũng không phải vấn đề. So với việc để nó lưu lạc ở cô nhi viện, thì để hai người bọn họ nhận nuôi nó cũng là một chuyện tốt.
"Thật sao? Chúng ta có thể nhận nuôi nhóc con sao?". Trình Dục Bân đang còn ủ rũ, nghe hắn nói như vậy, hai mắt y liền tỏa sáng, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Nhưng mà nhận nuôi là cả một vấn đề. Em không những phải chăm sóc, phải lo lắng cho nó, mà còn phải có trách nhiệm dạy dỗ nó nên người. Em phải học thêm rất nhiều thứ, để có thể làm một người ba tốt". Trình Dục Kỳ khẽ gật đầu, sau đó mới phân tích kĩ càng cho y.
Nhận nuôi một đứa bé là chuyện lớn, nếu đã quyết định nhận nuôi, vậy ít nhất phải đáp ứng được những điều cơ bản đó. Đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mà là chuyện liên quan đến vận mệnh của một con người. Tuyệt đối không thể tùy tiện.
"Em...em sẽ cố gắng học, nhất định sẽ là một người ba tốt, nhất định sẽ cho nhóc con có một cuộc sống tốt". Trình Dục Bân có hơi do dự, nhưng một lần nữa nhìn nhóc con trong phòng, y dường như được tiếp thêm động lực.
....
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục nhận nuôi, bé con chính thức đặt chân vào Trình gia, được Trình Dục Bân đặt cho một cái tên mới là Trình Dục Nhiên. Trình Dục Thành sau khi hay tin liền đến thăm nhóc con, còn luôn miệng khen đứa nhỏ đáng yêu.
Xét thấy công việc của cả hai đều bận rộn, cho nên bọn họ phải thuê một bảo mẫu chăm sóc cho Trình Dục Nhiên.
Trình Dục Bân rất thích trẻ con, bế Trình Dục Nhiên mãi mà không nỡ buông tay. Nhóc con cũng rất thích y, mỗi lần được y bế đều rất vui vẻ cười toe toét.
Nhóc con tuy rằng bị vứt bỏ, nhưng hiện tại được sống trong Trình gia, có được cả hai ba ba và một người ông yêu thương hết mực, xem như cũng không thiệt thòi chút nào.
Chỉ mới mấy tháng mà nhóc con đã béo ra một vòng, so với lúc mới được nhặt về quả là khác xa một trời một vực. Khuôn mặt phúng phính, hai mắt tròn xoe. Nhóc con thật sự rất ngoan, chỉ cần ăn no uống đủ liền sẽ ngủ, rất ít khi khóc nhè.
Căn nhà có thêm một đứa trẻ, không khí cũng trở nên rộn rã hơn bình thường rất nhiều. Đối với Trình Dục Bân và Trình Dục Kỳ mà nói, sự xuất hiện của nhóc con là một món quà mà thượng đế ban tặng. Tổ ấm của bọn họ, như vậy đã là quá trọn vẹn rồi.
# Bộ này đến đây là kết thúc ròi, một đoạn đường tuy rằng cũng không quá dài, nhưng mà kết thúc này đối với toi là rất đẹp.
Nói thật thì toi đã xem qua trên phim ảnh, báo chí, mạng xã hội,... rất nhiều trường hợp trẻ em bị vứt bỏ kiểu này. Và cũng có rất ít trường hợp được may mắn sống sót như Trình Dục Nhiên. Trẻ em là vô tội, hy vọng các em có thể luôn vui vẻ và khỏe mạnh lớn lên.