"Lục Thiên Hành đã sai gì sao?" Đào Hoa nằm trong ngực Tần Nghiêu Huyền, nắm vạt áo của hắn nhẹ giọng hỏi, nàng sợ Tần Nghiêu Huyền sẽ vì sai lầm của nàng mà giận chó đánh mèo.
"Trọng tội."
Đào Hoa nghe thấy vậy, càng sợ hãi hơn, trong lòng càng hiếu kỳ hơn, nhưng vẫn vùi đầu vào ngực hắn. Tần Nghiêu Huyền vuốt tóc nàng giống như muốn trấn an con thú nhỏ, thản nhiên nói: "Trẫm đã giam hắn vào trong tử lao chờ thẩm vấn, trẫm cũng vì nghĩ đến hắn là thị vệ của nàng nên mới không xử lý ngay."
"Bệ hạ... Hoa nhi nghe không hiểu..."
Nghiêm trọng đến mức phải chém đầu ư? Đào Hoa không nghĩ ra được, ngoài tội thông đồng với địch nhân bán nước, hành thích vua mưu phản, còn có tội gì mà phạt nặng như thế.
Lục Thiên Hành là con thiếp của Tây Bình Vương, là nội gián của Ngạo Quốc, mười năm nằm gai nếm mật ở Đại Diễn, công lao lớn vô cùng. Hắn chỉ mới trở về từ Đại Diễn có mấy ngày, làm sao có thể phạm trọng tội?
"Trẫm đưa nàng đi thẩm vấn Giản Sơ, sau đó đi thẩm vấn Lục Thiên Hành."
Xe ngựa dừng ở cổng nha môn, Tần Nghiêu Huyền lấy một chiếc ào choàng mỏng màu đen bọc lấy Đào Hoa, sau đó mới ôm nàng ra ngoài.
"Trong lao rất lạnh."
Đào Hoa được bao bọc kín mít nằm trong ngực hắn, Tần Nghiêu Huyền kiên nhẫn giải thích: "Thân thể Hoa nhi yếu ớt, phải cẩn thận một chút."
Tuy rằng nên tạ ơn hắn, nhưng lúc này Đào Hoa lại cảm thấy tay chân đều bị bao lấy, giống như em bé quấn trong tã lót muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể ủy khuất nói: "Nhưng thiếp giống như con sâu tằm, muốn cử động cũng không cử động được."
"Lát nữa nếu nàng khát hay đói, trẫm cho nàng ăn."
Nàng không biết Tần Nghiêu Huyền có tính toán gì, Đào Hoa cứ bị hắn ôm như vậy đến phòng giam dưới lòng đất.
Không khí trong tử lao u ám, những tên tù nhân vừa mở miệng cầu xin đã bị quản ngục lấy roi quất, lúc cây roi trên tay quản ngục thu về đã kéo theo một vệt máu đỏ thẫm.
Đám tù nhân mặc quần áo lam lũ, mặt xám như tro. Ánh lửa hắt vào đôi mắt đục ngầu của bọn họ lóe lên tuyệt vọng và đau khổ, có người nhìn qua còn có bộ dạng điên điên khùng khùng.
"Nếu như Hoa nhi dám phạm tội khi quân, trẫm sẽ nhốt nàng vào thiên lao."
Tới phòng giam cuối cùng, cánh cửa sắt mở ra, trên tường là những vết máu khô và các loại dụng cụ tra tấn, Đào Hoa sợ tới mức mặt trắng bệch, lại nghe được tiếng nói của Tần Nghiêu Huyền: "Ở nơi đó còn đáng sợ hơn ở đây, nàng hiểu không?"
Tần Nghiêu Huyền là người nói là làm. Đào Hoa sợ tới mức liên tục gật đầu: "Hoa nhi hiểu, hiểu mà!"
"Ngoan."
Hắn thấy nàng bị dọa sợ, còn không khống chế cử động, chạm tới miệng vết thương mà cũng không kêu đau. Tần Nghiêu Huyền nhíu chặt lông mày, đặt nàng ngồi lên ghế, cúi đầu hôn lên gương mặt nàng: "Chỉ cần Hoa nhi nghe lời một chút, trẫm sẽ không đối xử với nàng như vậy, đừng sợ."
Đào Hoa lúc này giống như mèo bị giẫm phải đuôi, toàn thân muốn chạy cũng chạy không thoát, sợ giơ móng vuốt càng bị hành hạ ác hơn, đành phải hậm hực gật đầu.
Ánh mắt nàng rơi vào Giản Sơ bị treo trên giá. Lúc trước bộ dạng ăn gió uống sương của hắn làm cho người khác cảm thấy hắn tựa như tiên nhân, mà giờ đầu rủ xuống, bộ quần áo màu trắng rách rưới nhuộm màu máu tươi, gương mặt xinh đẹp nhìn qua rất đáng thương, khi nhìn hắn nàng cũng có chút không đành lòng.
"Không nói sao?"
"Bẩm hoàng thượng, quất roi cạo thịt hắn cũng không mở miệng, phát ra tiếng cũng không." Quản ngục nớm nớp lo sợ trả lời: "Giờ có nên chặt gân, rạch xương không ạ?"
Tần Nghiêu Huyền không dịch chuyển chân, chỉ hất tay, nước lập tức hắt vào đầu Giản Sơ.
Giản Sơ thống khổ mở mắt, nhìn Tần Nghiêu Huyền bằng ánh mắt không hề có chút sợ hãi hay phẫn nộ, chỉ đến khi nhìn đến Đào Hoa, ánh mắt hắn mới có oán hận thậm chí là nguyền rủa.
"A...!"
"Đừng sợ."
Tần Nghiêu Huyền vuốt má Đào Hoa, dịu dàng vỗ đầu nàng, "Rốt cuộc tên thích khách này có mục đích gì?"
Nói thật, Đào Hoa cũng không biết. Giản Sơ luôn mồm nói là vì Tần Nghiêu Huyền, nhưng nàng chỉ là người bị Tần Nghiêu Huyền giam cầm bên mình, muốn đánh thì đánh, muốn hành hạ thì hành hạ, thỉnh thoảng Tần Nghiêu Huyền vui vẻ cho nàng miếng bánh là nàng đã cảm ơn trời đất rồi.
Đào Hoa cảm giác nàng đối với Tần Nghiêu Huyền căn bản cũng không có bất cứ uy hiếp gì. Mặc dù nàng có võ công, nhưng Tần Nghiêu Huyền cũng đã biết, hơn nữa thân thủ của hắn thâm sâu không lường trước được, kiếp trước có thích khách đến cả Ảnh Vệ cũng không ngăn được mà hắn chỉ cần một đường kiếm đã chém đứt cổ họng đối phương.
Nàng hao hết tâm tư làm hắn tức giận, phiền muộn, khó chịu. Ngược lại cũng chỉ khiến hắn đòi hỏi nàng trên giường mãnh liệt hơn, hắn thoải mái hơn mà thôi.
Nàng liều cái mạng nhỏ của mình chịu đựng mọi vinh nhục, dù là sau này có cơm ăn hay không, bị giam cầm hay không, chỉ cần hắn không hành hạ nàng là tốt rồi.
"Hoa nhi bị thương, lòng trẫm rất khổ sở. Nhưng nếu hắn thật lòng vì trẫm vì sao phải lựa chọn cách tai bay vạ gió như thế này?"
Phi tử hậu cung nhiều như vậy, xử lý Viên phi đối với Tần Nghiêu Huyền càng hữu dụng hơn xử lý Đào Hoa nếu muốn uy hiếp Tần Nghiêu Huyền. Đào Hoa lẩm bẩm nói: "Bệ hạ, giang sơn xã tắc so với Hoa nhi quá nặng, bắt Hoa nhi làm người thương tâm, thật sự đó là ý nghĩ hão huyền."
Ánh mắt Tần Nghiêu Huyền ảm đạm, những người xung quanh lập tức đệm lời vào, nói long thể quan trọng, người trong hậu cung đương nhiên tự mình biết rõ vị trí của mình.
"Nếu thật sự như thế, Giản Sơ có thể an tâm đi chết được rồi."
Tiếng nói vỡ vụn ẩn chứa đau đớn, ánh mắt Giản Sơ dường như đang nhắc nhở Đào Hoa phải nhớ những lời nàng đang nói. Một giây sau, cổ và đầu của hắn bỗng nhiên động.
Tần Nghiêu Huyền nâng tay phải lên, chén trà nhỏ bay về phía gò má Giản Sơ, lạch cạch một tiếng sau đó đập lên tường.
Máu tươi rỉ xuống, Giản Sơ không biết là chỉ choáng hay đã chết.
"Thả hắn xuống, trói tứ chi lại, đổ nước vào miệng, nhét vải vào sau đó tái thẩm."
Tần Nghiêu Huyền phân phó xong, ôm Đào Hoa đi nơi khác, Đào Hoa mới khôi phục tinh thần.
Vừa rồi, Tần Nghiêu Huyền quả nhiên có sát ý, hơn nữa cũng đã hạ thủ! Nếu không phải cuối cùng hắn thu nội lực lại vài phần, có lẽ giờ Giản Sơ đã là một người chết!
Thật đáng sợ!
Đào Hoa sợ tới mức khóc thút thít, kiếp trước nam nhân này cũng lợi hại như thế sao? Hai ngón tay ném chén trà nhỏ thôi cũng có thể lấy mạng người sao?
"Nàng sợ?"
"Không có... Không có... Chẳng qua thiếp cảm thấy... Bệ hạ thật lợi hại..."
Đào Hoa cảm giác mình dường như đã thành một miếng thịt dưới răng Tần Nghiêu Huyền, hắn chỉ cần cắn nhẹ, máu thịt của nàng cũng đứt đôi và nàng cũng theo đó đi đời nhà mà.
"Sớm biết bệ hạ lợi hại như vậy, khi còn bé Hoa nhi sẽ không tập võ công."
"Bởi vì có trẫm ở bên Hoa nhi sao?"
Sớm biết hắn lợi hại như vậy, nàng sẽ không ôm hi vọng ám sát quân vương, đồng quy vu tận với hắn vì Đại Diễn nữa!
Nhưng vì cái gì mà tâm tình Tần Nghiêu Huyền đột nhiên rất tốt, hắn nhếch môi cười, nụ cười làm lòng Đào Hoa nhộn nhạo, nàng đúng là đồ háo sắc mà.
" n. Nhưng thiếp lại sợ bệ hạ không chịu nổi một Hoa nhi vô dụng, vì vậy..."
"Sao thế? Trẫm cam tâm tình nguyện muốn Hoa nhi học cái khác." Xuyên qua từng gian nhà lao, Tần Nghiêu Huyền hạ thấp giọng, "Ví dụ như lấy lòng trẫm trên giường như thế nào, làm sao dâm đãng hơn một chút."
Đào Hoa đỏ mặt, bối rối đáp: "Hoa nhi đã biết... Thiếp... sẽ cố gắng hầu hạ bệ hạ..."
"Hả? Nói to một chút, trẫm nghe không rõ."
Cửa nhà lao phát ra tiếng răng rắc, Đào Hoa sợ hãi, vội vàng kêu lên, "Hoa nhi nói... Hoa nhi sẽ ở trên giường hầu hạ bệ hạ thật tốt!"
" n, Hoa nhi biết nghe lời rồi."
Lúc này Tần Nghiêu Huyền mới hài lòng đi lên phía trước, Đào Hoa bất ngờ phát hiện đã đến nơi.
Lục Thiên Hành quỳ giữa nhà lao, tay chân mang xiềng xích, khuôn mặt lộ rõ tử chí.
"Hoàng thượng! Nhân chứng vật chứng rõ ràng, đã khai hết cả rồi!" Thủy ty Giang Nam ôm từng cuốn vở tới cho Tần Nghiêu huyền, quả nhiên có chứng cứ Lục Thiên Hành và trọng thần trong triều cấu kết.
"Tự ý trộm vật liệu xây dựng thủy lợi, gián tiếp kiếm lời bỏ túi riêng, thông đồng trọng thần triều đình làm bậy."
Đào Hoa chỉ nhìn vài câu, lập tức ngậm miệng lại.
Hóa ra năm trước nguyên vật liệu được vận chuyển đến Giang Nam, đúng là đã qua tay công nhân và quân đội kiểm tra, trưởng tử Tây Bình Vương hộ tống. Lục Thiên Hành lại âm thầm đưa thư tới, thông đồng huynh trưởng và trọng thần, trộn lẫn nguyên vật liệu tạp nham vào, khiến cho năm nay có dấu hiệu vỡ đập, nước sông ngấp nghé tràn vào Giang Nam.
Lục Thiên Hành được rất nhiều tiền tài, Đại Diễn bây giờ vườn không nhà trống, lần này dẫn binh xuất chinh hắn lại vừa khéo đi qua Giang Nam.
"Khó trách ngươi chỉ muốn làm thị vệ của Hoa nhi, không muốn tham gia triều chính, đúng là đã sớm đào quốc khố của trẫm, muốn tránh xa sống yên ổn một thời gian!"
Ánh mắt Tần Nghiêu Huyền tràn đầy nguy hiểm và lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Nếu như lần này trẫm không tới đây tra xét, mạo hiểm lội nước, tận mắt thấy nguyên vật liệu bị trộm, hậu quả không ai tưởng tượng được! Nếu như nước sông Trường Giang thật sự làm vỡ đập, Giang Nam sẽ chết bao nhiêu dân chúng vô tội, ngươi có biết không?"
"Tội thần rõ ràng, tội thần nguyện lấy cái chết để tạ tội."
Hắn hoàn toàn quỳ sụp xuống, Lục Thiên Hành không nhìn Tần Nghiêu Huyền, ánh mắt hắn nhìn vào Đào Hoa bị Tần Nghiêu Huyền ôm trong ngực.
Đôi mắt hắn khẽ động, có chút thoải mái, cay đắng và vui vẻ.
"Tội thần nguyện một mình gánh tội, xin hoàng thượng ban chết."
"Đợi chút!"
Thấy Tần Nghiêu Huyền sắp hạ lệnh, Đào Hoa giãy giụa thò tay trái ra, ôm cổ Tần Nghiêu Huyền nói: "Bệ hạ, Hoa nhi cảm thấy việc này có điểm đáng ngờ!"
"Còn có điểm gì đáng ngờ?" Tần Nghiêu Huyền cười lạnh, "Gan hắn lớn như vậy, căn bản không giấu được."
"Có thể cho Hoa nhi hỏi hắn một chút không?"
Tần Nghiêu Huyền sắp tức giận, Đào Hoa cố gắng tỉnh táo nói: "Hoa nhi chẳng qua chỉ cảm thấy, Lục Thiên Hành coi như cũng được xem là thiên tài hiếm có, nếu vẫn có ích mà trực tiếp ban chết như vậy thật sự quá lãng phí, cũng không thể nói rõ với phía Tây Bình Vương. Hơn nữa Viên phi... Chắc chắn cũng sẽ có khoảng cách với bệ hạ..."
"Hoa nhi cảm thấy, trẫm làm việc mà cần phải cố kỵ một Tây Bình Vương và Viên phi?"
Hắn quá bá đạo và lãnh khốc, Đào Hoa cố gắng chống đỡ: "Hoa nhi biết rõ hoàng thượng là người thế nào, nhưng để cho Hoa nhi thử một lần đi? Hoa nhi chỉ muốn san sẻ một chút gánh nặng với bệ ha..."
Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm ánh mắt khẩn thiết của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Hoa nhi lo lắng cho trẫm?"
"Hoa nhi có bao giờ thích xen vào việc của người khác đâu, đúng không?" Đào Hoa lúng túng đáp lại.
"Trẫm đợi nàng trong phòng."
Đặt Đào Hoa lên ghế, Tần Nghiêu Huyền nhìn nàng một cái thật sâu sau đó nhìn Lục Thiên Hành bằng ánh mắt uy hiếp rồi quay người rời đi.
Cửa nhà lao khép lại, không khóa, quản ngục đi thật xa, Đào Hoa mới thận trọng mở miệng: "Thiên Hành, ngươi thích ở Đại Diễn phải không?"
"Không." Lục Thiên Hành ngẩng đầu nhìn Đào Hoa, cười khờ khạo, "Công chúa đừng hỏi nữa, trước khi chết có thể nhìn thấy người được sủng ái như thế, Thiên Hành chết cũng không tiếc nuối."
"Vậy ngươi là... thích ta sao?"
Lục Thiên Hành vội vàng lắc đầu.
Đào Hoa trầm tư hồi lâu, nghi ngờ nói: "Vậy tại sao ngươi phải xây trang viên ở Đại Diễn? Tây Bình Vương tuy không giàu có nhưng thanh danh đã lâu, quyền thế ổn định. Nếu ngươi xây vườn ở Ngạo Quốc, chi phí ít hơn, xây dựng cũng dễ dàng hơn. Cũng không cần lo lắng bị khói lửa chiến tranh ảnh hưởng, hơn nữa cũng sẽ được ở gần quê nhà. Cớ gì phải hao tổn tâm trí bỏ gần tìm xa như vậy, thậm chí còn lén lút gặp công nhân xây trang viên ở Đại Diễn?"
"Tội thần... Tội thần từng mong muốn, mang công chúa tới đó."
Nói ra những lời trong lòng, gương mặt Lục Thiên Hành đỏ ửng lên, "Từ khi công chúa rời khỏi Đại Diễn, đến Ngạo Quốc làm con tin, tội thần vô tình nghe nói người truyền tin cho Đại hoàng tử, người rất nhớ nhà, hoàng thượng đối với người cũng không tốt nên tội thần cảm thấy... cảm thấy..."
Hắn ấp úng hồi lâu, đầu cúi thấp đến nỗi cằm đã chạm ngực, run rẩy nói: "Tội thần cảm thấy thẹn với công chúa vì người đã tin tưởng và giúp đỡ ta bao nhiêu năm. Cho nên mới không từ thủ đoạn xây trang viên, hi vọng ngày sau không còn Đại Diễn nữa, công chúa cũng có nhà để quay về. Tội thần, có thẹn với công chúa."
"Nhưng ngươi có biết, ngươi làm như vậy, hơn mười vạn dân chúng ở Giang Nam rất có thể trôi giạt khắp nơi đấy!"
Hóa vì nàng sao? Đào Hoa nhớ tới lũ lụt ở Giang Nam ở kiếp trước, bản thân nàng chính là thủ phạm, nàng cảm thấy khó chịu vô cùng, uất ức tới mức muốn phun ra máu đến nơi.
"Tội thần lỗ mãng, ích kỷ, tất cả là một tay ta gây ra tội! Không liên quan đến công chúa!"
Lục Thiên Hành nặng nề dập đầu, Đào Hoa càng không muốn nhìn hắn nữa.
"Hơn nữa lúc đó tội thần nghĩ, chỉ là lấy đi ít nguyên vật liệu, cũng không có hậu quả gì lớn. Lúc này mới biết bản thân đã làm ra loại chuyện khi quân lừa trên dối dưới."
"Có biết hậu quả là gì không, ngươi chết như thế nào cũng không biết đấy!"
Đào Hoa vừa tức giận vừa cảm thấy chua chát trong lòng, nàng cười khổ: "Dù ngươi có xây thì cũng có ích gì? Ta đã là người của hoàng thượng, sao có thể trở về Đại Diễn nữa?"
Lục Thiên Hành ngẩng đầu, nhìn Đào Hoa kinh ngạc: "Công chúa cảm thấy vui vẻ khi ở bên hoàng thượng sao?"
Bằng không vì cái gì không muốn rời đi.
"Có lẽ. Hiện tại bệ hạ đối với ta... rất tốt... Hơn nữa bệ hạ là Đế Vương, có nữ tử nào không thích hắn đây?" Đào Hoa cười nhẹ, "Đa tạ lòng tốt của ngươi, nhưng ta đã quyết định ở lại bên cạnh bệ hạ, không rời đi đâu cả."
"Nhưng tính tình hoàng hoàng thượng như vậy, người sẽ làm ra mấy thứ gì đó với công chúa, hai năm qua hẳn là người đã rõ ràng. Tội thần lo lắng một ngày nào đó công chúa nhớ mong Đại Diễn, hoàng thượng tức giận, công chúa sẽ không có chỗ nào để đi."
Đào Hoa lắc đầu, "Ta sẽ không nhớ Đại Diễn đâu. Bây giờ cả ngày ta chỉ nghĩ đến chuyện, làm thế nào có thể có được sủng ái của bệ hạ mà thôi."
"Lời này của công chúa là thật?"
"Đúng vậy." Đào Hoa cười ra tiếng, "Hơn nữa nếu ta không ở bên cạnh Tần Nghiêu Huyền, ta có thể làm gì đây? Nói không chừng một ngày nào đó, hắn sẽ hiểu được lòng ta đấy?
Bảo hổ lột da là một ngu ngốc, giờ Đào Hoa chỉ muốn trấn an Tần Nghiêu Huyền, không mong hắn cắn xé người khác như dã thú tức giận, nàng đã cảm thấy hạnh phúc hơn kiếp trước rất nhiều rồi.
"Nếu như công chúa muốn như vậy, Lục Thiên Hành chúc phúc cho người và hoàng thượng..."
Trong mắt Lục Thiên Hành có ngàn vạn suy nghĩ, sau đó chậm rãi mở miệng: "Tội thần muốn lập công chuộc tội, xin cầu được khoan dung, có thể xin công chúa thay tội thần báo cho hoàng thượng một tiếng không?"