Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Khó Chiều - Trúc Dĩ

Nhiều năm rồi chưa gặp, tử lần gặp mặt cuối đến nay hai người họ cũng không liên lạc gì với nhau. Mối quan hệ của họ mỏng manh đến nỗi Ôn Dĩ Phàm gần như sắp quên sự tồn tài của con người này rồi.

Nhưng mà cô vẫn nhớ, lần nói chuyện cuối cùng của hai người họ cũng chẳng vui vẻ gì.

Không phải mối quan hệ khiến anh nhìn thấy bản thân mình nhếch nhác rồi chạy đến hỏi thăm giúp đỡ.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Dĩ Phàm chính là đối phương đã nhận nhầm người rồi, nhưng lại có một suy nghĩ khác bay lượn trong dầu của cô.

Cũng có thể mấy năm nay Tang Diên đã từ từ trưởng thành, trái tim anh cũng rộng mở hơn. Anh sớm đã không còn nhớ đến mấy chuyện kia nữa rồi, không tính chuyện xưa, anh chỉ đang khách sáo như khi gặp lại bạn học cũ mà thôi.

Ôn Dĩ Phàm thôi không nghĩ nữa, cô đưa áo khoác cho anh, ánh mắt cô chất chứa sự khó hiểu và thắc mắc.

Tang Diên không nhận lấy, ánh mắt anh liếc qua tay cô, sau đó anh khẽ lên tiếng nói: “Tôi chính là ông chủ của quán bar này.”

Cánh tay của Ôn Dĩ Phàm vẫn giơ ra giữa không trưng, phản ứng của cô có hơi ngập ngừng. Trong phút chốc cô vẫn chưa hiểu lắm.

Ý nghĩa trong lời nói này của anh là đang tự giới thiệu hay là đang khoe khoang mấy năm nay anh sống tốt như thế nào, tuổi còn trẻ mà đã làm ăn phát đại, được làm ông chủ rồi.

Trong tình huống như vậy mà cô còn phân tâm, tự nhiên lại nhớ đến lời Chung Tư Kiều nói.

... “Ông chủ quán bar này có thể được gọi là top đầu của Phố Trụy Lạc này đó.”

Ánh nhìn của cô không khỏi quét qua mặt anh thêm mấy lần.

Tóc đen mày rộng, ánh mắt thì đen láy, dưới ánh sáng này mắt anh càng trở nên lạnh lùng hơn.

Cảm giác ngỗ nghịch năm nào đã biến mất, gương mặt ngây thơ đã trở nên góc cạnh hơn. Dáng người vừa cao vừa gầy, bộ quần áo màu đen không che đậy được sự tùy ý ngạo mạn của anh.

Có lẽ nói anh đứng top cũng là danh bất hư truyền.

Tang Diên lại nhả ra thêm hai chữ khiến hồn phách cô nhập xác trở lại.

“Họ Tang.”

“...”

Giờ anh đang nói cô biết họ của anh đó hay sao?. Truyện Tiên Hiệp

Bởi vậy là anh không nhận ra cô, đang tự mình giới thiệu bản thân anh sao.

Ôn Dĩ Phàm hiểu ra mọi chuyện nên bình tĩnh nói: “Có chuyện gì hay sao?”

“Rất xin lỗi, vì sơ suất của chúng tôi nên đã làm phiền cũng như gây ra bất tiện cho cô.” Tang Diên nói: “Nếu như cô có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi. Ngoài ra những chi tiêu trong quán của cô tối hôm nay đều sẽ được miễn phí, hy vọng sẽ không làm ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô.”

Chữ “cô” trong lời nói của anh ta, Ôn Dĩ Phàm chẳng nghe ra miếng tôn trọng nào.

Giọng nói của anh vẫn giống như trước đây vậy. Anh nói chuyện như nói cho có vậy, nghe uể ỏa, nghe có vẻ lạnh lùng và muốn ăn đập.

Ôn Dĩ Phàm lắc đầu khách sáo nói: “Không cần đâu, không có gì.”

Vừa nghe vậy, lông mày Tang Diên dãn ra, như thể anh vừa thở phào nhẹ nhõm vậy. Có lẽ thấy cô dễ nói chuyện nên giọng điệu của anh trở nên ấm áp hơn chút, anh ngẩng đầu nói: “Vậy tôi đi trước nhé.”

Vừa nói xong thì anh thu hồi ánh nhìn cất bước đi ra bên ngoài.

Tay Ôn Dĩ Phàm vẫn đang cầm áo khoác của anh, cô gọi theo bản năng: “Tang...”

Tang Diên quay đầu lại.

Lúc cô bắt phải ánh nhìn của anh, cô lại nhận ra bây giờ bọn họ là người lạ với nhau, chữ “Diên” chạy đến cuống họng cô rồi lại đứng yên ở đó.

Não cô ngừng load, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nên gọi anh như thế nào.

Bầu không khí im lặng đến ngại ngùng. Lúc không biết nên làm sao mới phải, trong đầu óc trống toát đã vụt qua hai chữ thay thế. Cô nhìn vào gương mặt của anh, từ từ nói ra hai chữ: “... top đầu.”

“...”

Bốn mắt nhìn nhau, thế giới lại trở nên an tĩnh trở lại.

Trong cảnh tượng im lặng này, hình như Ôn Dĩ Phàm đã nhìn thấy lông mày của anh ta khẽ giật một cách khó nhìn thấy.

“...”

Hả?

Khi nãy cô mới nói cái gì nhỉ. Tang top đầu. Tang top đầu. Woah. Tang...

Bà nó chứ.

Á á á á á á á á á!

Tang top đầu á á á á á á á á!!!

“...”

Hơi thở của Ôn Dĩ Phàm ngưng bặt lại, xém chút cô không kìm chế nổi cảm xúc nữa. Cô hoàn toàn không dám liếc nhìn biểu cảm của Tang Diên, cô mím môi, rồi lại đưa áo sang cho anh: “Đồ của anh nè.”

Cách giải quyết tốt nhất chính là làm như những gì cô đã làm, cứ tỏ ra không có gì không ổn, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cứ bỏ qua tình tiết này vậy.

Nhưng Tang Diên lại không hề cho cô cơ hội này.

Anh quay đầu chậm rãi lặp lại: “Tang, top, đầu?”

Ôn Dĩ Phàm giả vờ như nghe không hiểu: “Cái gì chứ?”

Im lặng một hồi.

Tang Diên nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quặc, hình như lúc này anh mới hiểu ra. Anh khẽ “à” một tiếng, khóe môi anh khẽ cong lên ra vẻ như kiểu “Thì ra là vậy ha” nói: “Xin lỗi, chỗ của chúng tôi là quán bar đàng hoàng.”

“...”

Ý nằm ở ngoài lời nói này chính là, tôi biết là tôi đẹp trai nhưng mà tôi chưa nghĩ đến sẽ phục vụ ở mảng này, mong cô có thể tự trọng một chút.

Ôn Dĩ Phàm giải thích mấy câu lại không thể nào giải thích rõ ràng được.

Cô âm thầm thở dài một hơi, lười giằng co với anh. Dù sao sau này cũng không gặp mặt nhau nữa, cô cứ thẳng thừng tỏ thái độ bất cần là xong, cô bày tỏ sự tiếc nuối theo lời nói của anh: “Vậy hả? Vậy thì tiếc quá.”

“...”

Dường như gương mặt của Tang Diên cứng đờ một hồi.

Mà hình như là cô hiểu lầm. Ôn Dĩ Phàm chớp mắt một cái thì liền nhìn thấy vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như củ, không hề thay đổi gì. Cô cũng không để tâm lắm, nở nụ cười lịch sự rồi lại nhắc nhở anh: “Áo của anh này.”

Tang Diên không hề có ý nhận lại.

Hơn mười giây tiếp theo, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy anh đang nhìn đường cong ở môi cô, ánh mắt thẳng thắng mà hình như cũng có tâm sự.

Cứ dừng lại như thế...

“Mặc đồ của tôi.” Tang Diên dừng lại một hồi rồi bật cười: “Không phải vui lắm hay sao?”

“...”

Ôn Dĩ Phàm:?

“Tuy rằng tôi không hiểu lắm nhưng mà hình như bản thân tôi còn nổi tiếng hơn cả quán bar này nhỉ?” Anh nhướng mày không nghiêm túc, trong lời nói trở nên rõ ràng hơn, như thể đang cho cô cái cớ: “Đem về làm kỷ niệm đi.”

“...”

...

“Anh ta nói vậy thật hả?” Chung Tư Kiều hỏi xác nhận lại rồi bật cười thành tiếng: “Ngầu lắm, sao anh ta không nói thẳng là bảo cậu đem về trưng đi trời?”

Ôn Dĩ Phàm chầm chậm nói: “Anh ta có ý này đó.”

Chung Tư Kiều nhịn cười, tỏ vẻ an ủi vài câu: “Đừng để ý quá mà. Có lẽ có nhiều người như vậy quá nên Tang Diên cũng mặc định là cậu đến đây để ngắm anh ta.”

“Cậu quên mục đích hai chúng ta đến đây rồi hay sao?”

“Hả?”

“Không phải đến để “ghẹo” sao?” Ôn Dĩ Phàm nói: “Chữ “Ngắm” sao xứng với hành vi lời nói của cậu được.”

“...”

Chung Tư Kiều lại bắt đầu cười.

Ôn Dĩ Phàm cũng cười: “Được rồi, cậu ráng nhịn chút đi. Đợi anh ta đi rồi cười tiếp, anh ta vẫn còn ngồi kia kìa.”

Lúc này mấy cái ghế đẩu cao ở trước quầy bar đã được lấp đầy, Tang Diên chiếm chỗ ngoài bìa nhất. Anh cầm cái ly trong suốt trên bàn lên chậm rãi nhấp một ngụm rượu, trong anh ung dung thoải mái hệt như một cậu ấm ăn chơi vậy.

Thấy vậy thì Chung Tư Kiều cũng tiết chế lại.

Vừa hay người nhân viên làm đổ rượu kia cũng đi qua.

Nhân viên này là nam, trông cũng không lớn tuổi lắm, mặt anh ta còn búng ra sữa. Trên tay anh ta bưng một cái khay cẩn thận mang rượu sang. Sau đó anh ta kẹp trả tiền rượu và biên lai Ôn Dĩ Phàm đã trả ở phía bên dưới.

“Đây là rượu của cô.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn tiền: “Cái này là..”

Cô còn chưa kịp hỏi xong thì nhân viên phục vụ đã nhanh chóng lên tiếng giải thích, trông anh ta có vẻ thấp thỏm: “Xin lỗi, khi nãy là lỗi của tôi. Ông chủ đã dặn dò hôm nay bàn của cô được miễn phí.”

Lúc này Ôn Dĩ Phàm mới nhớ tới lời Tang Diên nói.

Cô ngẩn người rồi từ chối theo bản năng: “Không sao đâu, không cần. Cậu cầm tiền về đi.”

Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Ngoài chuyện này ra nếu như cô còn cần gì nữa thì cứ việc gọi tôi.”

Thái độ của anh ta rất kiên quyết, Ôn Dĩ Phàm cũng không cưỡng ép. Cô cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên: “Khi nãy khi tôi đi vào phòng rửa tay thì đã nhặt được cái áo khoác này ở ngoài hành lang. Có lẽ do vị khách nào không cẩn thận làm rơi đó.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng nhận lấy: “Dạ được, cảm ơn cô.”

Đợi anh ta đi thì Chung Tư Kiều liền nhìn cô chớp chớp mắt: “Có chuyện gì vậy?”

Ôn Dĩ Phàm giải thích sơ qua một lần.

Chung Tư Kiều trừng to mắt nói: “Nếu anh ta nói vậy rồi thì cậu còn trả tiền làm gì nữa chứ?”

“Sao cậu còn sợ con nhà giàu kiếm tiền khó khăn, chuyện cậu thiếu gia này giàu có cũng đâu phải ngày một ngày hai trời.” Chung Tư Kiều nói: “Nhưng mà anh ta thật sự không nhớ cậu nữa rồi sao?”

Ôn Dĩ Phàm đoán: “Có lẽ là không nhận ra đó.”

“Không nhận ra?” Chung Tư Kiều thấy có hơi giả dối nên nói: “Không phải đâu, không lẽ cậu không biết bản thân mình trông như thế nào hay sao? Trong tên có chữ “Phàm” nên cậu thấy bản thân mình bình bình không có gì nổi bật thật hả?”

“...” Xém chút thì Ôn Dĩ Phàm mắc nghẹn, cô vừa buồn cười vừa cạn lời: “Mình còn nghĩ là cậu đang mắng mình nữa đó.”

Cũng khó trách sao Chung Tư Kiều thấy câu trả lời này không hề hợp lý. Vì Ôn Dĩ Phàm trông rất xinh đẹp. Cô trông rất quyến rũ, vẻ đẹp mang tính công kích hoàn toàn không phù hợp với tính cách ôn hòa nhã nhặn của cô. Đôi mắt hồ ly của cô như đang quyến rũ người khác vậy, đuôi mắt hơi nhếch lên, mỗi hành động đều rất quyến rũ. Cô ngồi trong quán ba tăm tối này như tự phát sáng vậy đó. Chung Tư Kiều vẫn nghĩ cô có thể dựa vào khuôn mặt này để trở nên vô cùng giàu có. Ai ngờ sau này lại làm một phóng viên thời sự cực khổ chứ.

“Với lại bây giờ trông cậu cũng đâu có khác gì hồi cấp ba đâu, có điều tóc ngắn đi chút thôi mà...” Liếc thấy động tĩnh bên phía Tang Diên nên Chung Tư Kiều đã thay đổi lời nói: “Ờ, cũng có khi là vậy.”

“...”

“Với điều kiện này của anh ta, có lẽ đã quen biết rất nhiều cô gái rồi đó, có lẽ cũng có mấy người thuộc tuýp người như cậu.”

Nghe vậy thì Ôn Dĩ Phàm liền chống cằm nhìn về phía Tang Diên.

Lần này bên cạnh anh lại có thêm một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn bó sát để lộ đôi chân trần dài thẳng tắp trắng nõn nà như thể cô ta không biết lạnh vậy. Cô ta tựa nửa người vào quầy bar nở nụ cười ngọt ngào rồi nghiêng đầu mời rượu anh, những đường cong sắc nét được thể hiện theo từng động tác của cô ta.

Tang Diên ngước mắt nhìn cô ta, cười như không cười. Trong bầu không khí này, ý vị lãng mạng cũng tăng thêm mấy phần.

Chủ đề nói chuyện này cũng là tạm thời thôi, rất nhanh sau đó Chung Tư Kiều lại nói đến chuyện khác.

Ôn Dĩ Phàm chú ý đến giọng nói của cô ta, cô thu hồi ánh nhìn tiếp tục nói chuyện với cô ta.

Rất lâu sau, cô nữa ca sĩ đã hát xong bản nhạc cuối cùng. Ôn Dĩ Phàm nhận thức được thời gian nên nói: “Gần mười giờ rồi, chúng ta đi chưa nhỉ?”

Chung Tư Kiều: “Được thôi.”

Hai người họ đứng lên rồi bước ra bên ngoài.

Chung Tư Kiều vòng tay Ôn Dĩ Phàm, cô ta vừa xem điện thoại vừa nói: “Hướng Lãng mới vừa nói với mình tháng sau cậu ấy sẽ về nước đó, lần sau chúng mình tìm cậu ấy đi chung đi. Đi chỗ nào quẩy được ấy, ở đây hơi chán.”

Ôn Dĩ Phàm đồng ý: “Được thôi.”

Trước khi đi, cô lại đưa mắt nhìn về phía quầy bar.

Tang Diên vẫn còn ngồi ở chỗ đó, cô gái ở bên cạnh đã biến thành người khác. Mặt anh vẫn không hề có cảm xúc gì, cứ như anh chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì cả vậy.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ với cô cũng thật sự chỉ giống như những gì anh đã thể hiện ra bên ngoài, chẳng qua chỉ là gặp phải một người lạ chưa từng quen mà thôi.

Ôn Dĩ Phàm ngẩn ngơ, tự nhiên cô lại nhớ đến khoảng thời gian trước khi hai người họ cắt đứt liên lạc, nhớ về lần gặp mặt cuối cùng.

Trong một đêm tối tăm không có ánh trăng. Sương dày mây đen bao lấy thành phố nhỏ, hạt mưa phùn như sợi tơ trút xuống. Trong một con hẻm hẹp, chỉ có mỗi một ngọn đèn đường le lói, những con thiêu thân không do dự xà mình vào đó.

Tóc của người thanh niên hơi ướt, lông minh anh ướt đẫm. Nước da trắng bệch, ánh sáng trong mắt lụi dần.

Tất cả cứ như ảo tưởng vậy.

Cô còn không nhớ lúc đó bản thân mình có tâm trạng gì. Cô chỉ nhớ.

Giọng nói đục ngầu của Tang Diên cuối cùng cũng vang lên gọi cô một tiếng: “Ôn Dĩ Phàm.”

Sau đó anh cúi đầu tự châm chọc mình: “Mình cũng đâu có kém đến vậy nhỉ.”

Cô cũng nhớ. Anh đã vứt bỏ niềm kiêu hãnh của mình và xem mình như vết bẩn mà ai cũng phải né.

“Cậu yên tâm đi.” Anh cười: “Sau này mình không quấy rầy cậu nữa.”

...

Từ khi làm đổ rượu lên người khách, cả buổi tối Dư Trác đều thấp thấp thỏm không yên. Anh ta làm gì cũng vô cùng cẩn thận, sợ sẽ phạm phải lỗi sai tương tự sẽ chọc cho ông chủ nổi giận lần nữa.

Sau khi khách bàn này rời đi thì anh ta đi đến dọn bàn.

Sau khi nhấc ly rượu lên, Dư Trác xem lại hóa đơn, anh ta phát hiện có mấy tờ tiền màu xanh biển vẫn bị kẹp ở đó.

Động tác của anh ta ngưng bặt lại.

Anh ta lại chú ý đến một cái vòng tay rơi dưới cái ghế mềm.

Dư Trác đưa tay ra nhặt lên, vẻ mặt u ám nhìn về phía quầy bar. Anh ta đẩy hết đồng đồ trong khay vào và nói với nhân viên pha chế tóc vàng: “Anh Tiểu Hà, đồ của khách bàn K11 làm rơi này.”

Hà Minh Bác nhận lấy rồi ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, cái áo khi nãy cậu đem qua sao tôi thấy giống đồ của anh Diên quá.”

“Hả, em không biết nha, người ta nói nhặt trong phòng vệ sinh đó.” Nghĩ đến chuyện tiền thì Dư Trác gãy gãy đầu nói: “Anh ơi, khi nãy anh Diên dặn dò em là bàn này sẽ miễn phí, còn trả lại tiền cho họ nữa, nhưng mà K11 không nhận. Em có cần nói với anh Diên không?”

Hà Minh Bác liếc anh ta: “Đi nhận lỗi đi.”

“...” Dư Trác sững sờ, anh ta thấy mình phải giải thích một chút: “Anh ơi, không phải em muốn giếm số tiền này đâu, là do K11 không nhận đó. Em nói với cô ấy mấy lần luôn.”

Hà Minh Bác lấy một chiếc túi trong đựng vòng tay rồi cười nói: “Anh Diên không có nói lý vậy đâu nha.”

“..”

Hình như cũng phải.

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng lúc đi tìm Tang Diên, Dư Trác đã cố gắng giải thích một hồi.

Cả đêm nay cứ thấy Tang Diên ngồi trước quầy bar, cũng không biết anh đã đi lên tầng hai từ lúc nào. Lúc này, anh đang ngồi ở vị trí trong cùng của gian ghế lô, gương mặt anh lạnh lùng.

Không biết anh có nghe thấy mấy cái cớ của anh ta hay không.

Tang Diên không nói gì, từ từ chơi đùa cái ly trong suốt trong tay mình.

Bầu không khí ngột ngạt vô cùng.

Dư Trác lấy hết sức bình sinh ra để xoa dịu: “Có lẽ tiền này không phải để trả tiền rượu đâu, khi nãy em nghe hai vị khách kia nói là...”

Nghe đến đây, anh ta giác ngộ ra mấy lời sau đó có vẻ không đúng lắm, anh ta tỉnh ngộ ra: “Lúc đó xung quanh rất là ổn, em nghe không có rõ lắm, nên em cũng không có chắc nữa... chính là... chính là...”

Khi nhìn thấy hàng lông mày lạnh lùng của Tang Diên, Dư Trác giật mình ăn nói trơn tru ngay: “Em nghe bạn của cô khách đó hỏi cô ấy có phải đến quán ba để ngắm anh Diên hay không, cô ấy nói là không phải.”

Hàng lông mi của Tang Diên khẽ động đậy.

Dư Trác: “Sau đó, cô ấy nói, là, là đến để ghẹo...”

Tang Diên: “...”

Tang Diên: “?”

“Bởi vậy đây có lẽ là tiền ghẹo anh...”

“...”
Nhấn Mở Bình Luận