Cô gái nhỏ của chúng ta bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn, lúc nào bước ra khỏi cửa cũng nhìn đông nhìn tây, thậm chí còn cầm đồ phòng vệ trong tay, về đến nhà thì khoá cửa cẩn thận.
Trên đầu giường còn để sẵn vài thanh gỗ, nếu có chuyện gì xảy đến thì lập tức dùng nó để bảo vệ chính mình.
Một ngày rồi một ngày trôi qua, thoáng chốc đã được hơn một tuần.
Vào ngày nghỉ cô ở nhà, có người tìm đến nhưng không phải là người mà cô đang nghĩ.
Giang Yểm Ly ở trong phòng, đang chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa thì chợt nhìn thấy Giang Văn Chương.
Gương mặt của ông lún phún râu, còn có vài vết bầm tím và sưng to trông khá đáng sợ.
Cô nhìn cha ruột, ánh mắt tràn đầy tình cảm khi xưa bây giờ đã chìm vào dĩ vãng, giọng nói mang theo chút lạnh lùng mà hỏi:
''Sao cha lại biết nơi này mà đến? ‘’.
Dứt câu, Giang Văn Chương nắm lấy tay cô, gương mặt hơi hóp và quầng thâm dưới mắt lộ rõ, ông mang theo chút đau lòng mà lên tiếng:
''Yểm Ly, cha tìm con khắp nơi, ba tháng nay con đã đi đâu vậy, cha thực sự lo lắng ‘’.
''Con đã lớn rồi, đi đâu cũng có thể tự quyết định được ‘’.
''Nói thì nói vậy, nhưng bên ngoài nhiều kẻ xấu, con rời khỏi nhà họ Dương… ầy, tóm lại con không sao là tốt rồi ‘’.
Giang Yểm Ly ánh mắt nhìn thấu, tầm mắt của cô hạ xuống kèm theo tiếng thở dài cũng là lúc kiên nhẫn trong lòng cô cạn kiệt.
''Nếu cha đã nói xong rồi thì con đi đây, hôm nay con có việc bận. Dù sao thì cũng cảm ơn cha lặng lội đến đây quan tâm con ‘’.
''Khoan!!! ‘’ - Nhìn thấy cô sắp rời đi, ông ta chẳng thèm bày ra cái dáng vẻ phụ tử tình thâm nữa mà vội càng to tiếng.
Tiếp đó mang theo chút luồng cúi mà hạ nhỏ âm lượng:
''Yểm Ly, con rời khỏi nhà họ Dương đã được một thời gian, nếu được thì hãy quay về đó thường xuyên, Dương Thành Trung rất thương con, nếu như con biết cách lấy lòng thì cuộc sống sau này sẽ không tệ ‘’.
''Rốt cuộc cha muốn nói gì? ‘’.
Nhìn thấy nét mặt thờ ơ của cô, ông ta cười trừ rồi đáp lại:
''Thực ra… cha nghĩ con nên thân thiết với nhà họ Dương… ‘’.
Giang Yểm Ly không muốn phí thời gian, không đợi cha ruột nói hết câu thì cô đã lướt qua ông.
Lúc này Giang Văn Chương mới hốt hoảng đuổi theo rồi gấp gáp nói:
''Yểm Ly, con nếu như không thích thì không cần qua lại cũng được, nhưng mà nếu như con có tiền thì giúp cha lần này đi, được không? ‘’.
Cô ngừng bước chân, lúc đầu Giang Văn Chương nghe thấy một tiếng cười phì khe khẽ.
Giang Yểm Ly xoay đầu nhìn ông và mở miệng:
''Nếu cha nói thế này ngay từ đầu thì chẳng cần phí phạm thời gian của đôi bên ‘’.
''Haha, cha là lo cho con nên mới đến tìm thôi ‘’.
''Nếu cha lo lắng thật sự thì cũng nên biết con rời khỏi nhà họ Dương đã hơn nửa năm rồi ‘’.
Có lẽ ông ta nói rằng tìm cô hơn ba tháng cũng là thời điểm ông ta tiêu sạch tiền mà cha nuôi đã cho.
Sau khi đã nướng hết, mới chợt nhớ ra vẫn còn một con rùa vàng, à không… là được mạ vàng, là cô đây.
Vậy nên mới tận lực đi tìm.
Giờ đây dù nhìn thấy gương mặt bị đánh bầm tím của ông thì cô cũng chẳng cảm thấy thương xót.
Ông vì tiền tài của nhà mẹ cho nên mới tiếp cận bà ấy, sau khi mẹ cô bị từ mặt thì ông ta cũng biến mất.
Cô làm sao có thể tha thứ cho người vừa độc ác và vô trách nhiệm như thế được?
Dù khao khát có một gia đình, nhưng cô cần là tình yêu thương thực sự, không phải sự giả tạo ghê tởm này.
Chảy chung một dòng máu thì sao chứ, chưa chắc họ đã thương yêu cô bằng người dưng nước lã.
Giang Yểm Ly lướt qua, lạnh lùng nói:
''Con đã rời khỏi nhà họ Dương với hai bàn tay trắng, không có tiền. Nếu cha muốn thì đến tìm gặp họ đi ‘’.
Giang Văn Chương lúc này chẳng còn trưng ra bộ mặt lo lắng cho con gái nữa, dáng vẻ ông ta dần sợ hãi, thậm chí quỳ xuống dưới chân cô rồi gấp gáp lên tiếng:
''Yểm Ly, con nghe cha nói! Con nghe cha nói đi! Lần này cha thực sự hết cách rồi, nhà họ Dương bây giờ lộ mặt rồi. Trước đó đến tìm mong cha gặp con, nhưng mà bây giờ cha đến tìm thì lại hất nước bẩn. Dạo này trong nhà không ổn, vậy nên cha đi vay nặng lãi, nếu… nếu bây giờ không trả thì họ sẽ đánh gãy chân của cha ‘’.