Một xâu tiền đồng tương đương một lượng bạc, toàn bộ gia sản của Trình gia chỉ còn có 64 lượng bạc.
Trình Tri Viễn tốt xấu gì cũng là người lăn lộn trên con đường làm quan mười mấy năm, tục ngữ nói: “Ba năm thanh tri phủ, mười vạn bông tuyết bạc”, Trình Tri Viễn không lên làm tri phủ nhưng cũng làm tri huyện ba năm, toàn bộ gia sản lại chỉ có hơn tám trăm lượng bạc, vẫn luôn mang theo người nhà ở trong nha môn, cũng không có mua nhà và đồng ruộng…… Đây cũng là lý do Trình Khanh tin tưởng chính mình có thể giúp Trình Tri Viễn lật lại bản án.
Nếu Trình Tri Viễn tham ô bạc cứu trợ, sợ tội tự sát, vậy tiền tham ô của phụ thân đâu?Khâm sai đã lật tung huyện nha, cũng không tìm được sổ sách, cũng không tìm được số bạc lớn nào, Trình Tri Viễn chính là một tri huyện nghèo rớt mùng tơi!Liễu thị nói ra tình trạng tiền bạc trong nhà, Trình đại nương tử liền sửng sốt.
Chỉ mấy gian phòng ốc mà các nàng đang ở này, một năm cũng phải mất mười lăm lượng bạc tiền thuê, trong nhà chỉ còn 64 lượng bạc, thật sự không chống trọi được bao lâu.
Trình đại nương tử tiện đà cắn răng, “Mẫu thân, tiểu lang, hiện giờ nhà của chúng ta tuy sa sút, cũng không cần phô trương, con còn có đồ trang sức và quần áo, đưa đi hiệu cầm đồ chắc cũng thu được bốn, năm trăm lượng ——”Dùng bạc cầm cố quần áo, trang sức để chống đỡ một chút, cũng tốt hơn cúi đầu trước người nhà cũ.
Tính tình của Trình đại nương tử thật là giống Trình Tri Viễn như đúc.
Quyết định của nàng còn ảnh hưởng đến Nhị Nương và Tam Nương, hai tỷ muội cũng muốn đưa đồ đi hiệu cầm đồ, các nàng không giàu có bằng đại nương tử, quần áo trang sức của đại nương tử có hơn phân nửa là do Tề gia trợ cấp, nhưng quần áo và trang sức của Nhị Nương và Tam Nương, thêm lên cũng có thể đổi được ba, bốn trăm lượng.
Ba tỷ muội đều đồng lòng như thế, Liễu thị cũng động tâm, mắt trông mong nhìn Trình Khanh, cũng muốn mang đồ của chính mình đưa đến hiệu cầm đồ.
Trình Khanh có thể nói gì?Cảm động là có cảm động, nhưng đầu cũng đau.
Nàng đỡ trán cười khổ:“Đại tỷ, dù đệ không có tiền đồ, cũng sẽ không nhìn các tỷ không có trâm để cài, không có quần áo để mặc.
Thứ mà nữ quyến nhà khác có, đệ sớm muộn gì cũng sẽ kiếm về cho các tỷ! Đệ bảo mẫu thân nói cho các tỷ tình trạng tiền bạc trong nhà, là muốn nhắc nhở các tỷ bạc là thứ tốt, chúng ta có thể không qua được với người nhà cũ, nhưng ngàn vạn đừng không qua được với bạc của nhà cũ.
”Trình đại nương tử định phản bác, nhưng Trình Khanh không cho nàng cơ hội:“Năm đó phân gia, phụ thân một xu cũng không lấy, để lại toàn bộ gia sản cho kế tổ mẫu Chu thị của nhị phòng, người ta có vì thế mà cảm kích phụ thân không? Không! Bọn họ sẽ chỉ ở sau lưng chê cười phụ thân ngốc.
Đại tỷ, tỷ nhìn đồ mà tam thúc mặc hôm nay chưa? Bên hông đeo một cái ngọc bội dương chi, ít nhất cũng phải một trăm tám mươi lượng bạc, một cái ngọc bội bên người đã nhiều hơn toàn bộ bạc của nhà ta…… Đó chính là gia sản năm xưa phụ thân từng từ bỏ!”Trình Khanh nói cho Liễu thị và ba tỷ tỷ đều sửng sốt.
Các nàng chưa từng suy xét từ góc độ này, chỉ tuân theo di chí của Trình Tri Viễn, nhưng người nhà cũ lại cơm ngon rượu say, có bạc tiêu hoài không hết, đồng dạng là con cháu của nhị phòng, các nàng lại nghèo túng đến mức phải cầm đồ sống qua ngày, so sánh giữa hai bên, cũng thật là chua xót.
.