Phụ thân của Trình Khuê là tri châu, kết giao bằng hữu với nhi tử tri phủ thực bình thường, Chu lão phu nhân ngày xưa thập phần cổ vũ cháu trai kết giao với đồng môn có bối cảnh trong thư viện.
Nghe nói phóng ngựa dọa người chính là Du thiếu gia, sắc mặt Chu lão phu nhân hơi nhăn:“Ta biết Khuê ca nhi luôn luôn có chừng mực, sẽ không làm việc lỗ m ãng như vậy, chờ hắn tan học, ngươi bảo hắn tới gặp ta.
”Lúc trước nhị phòng không cho quan tài Trình Tri Viễn vào nhà, là chiếm thanh danh đại nghĩa, là dùng danh dự gia tộc làm cớ, không chịu thừa nhận nhị phòng có con cháu bất trung bất nghĩa như Trình Tri Viễn, người ngoài dù cho có nghị luận nhị phòng tâm quá cứng, trên mặt cũng không có trở ngại.
Nhưng không cho quan tài Trình Tri Viễn vào nhà, và ức hiếp cô nhi quả phụ Trình Tri Viễn sau khi qua đời lưu lại, là hai việc khác nhau.
Chu lão phu nhân có hy vọng rất cao vào Trình Khuê, không cho phép thanh danh của Trình Khuê có bất luận vết nhơ gì.
Sau khi Trình Khuê tan học được mời đến thượng phòng, Chu lão phu nhân không chút lưu tình hung hăng dạy dỗ hắn một trận:“Cháu nghe bên ngoài truyền xem, lung tung rối loạn, nói cháu cố ý phóng ngựa dọa trưởng bối, phụ thân cháu tin tưởng lão bà tử ta mới yên tâm để cháu ở lại quê quán học hành, Khuê ca nhi, tổ mẫu ngày thường dạy cháu như vậy sao?”Người phóng ngựa tuy không phải Trình Khuê, nhưng chẳng lẽ có thể khua chiêng gõ trống nhất nhất giải thích với bá tánh huyện Nam Nghi sao, Trình Khuê phải gánh tội thay cho Du thiếu gia.
Thiếu gia nhà tri phủ có ăn no rửng mỡ mới vô cớ đi tìm mẫu tử Trình Khanh gây phiền toái! Nhất định là do thái độ thường ngày của Trình Khuê tiết lộ manh mối.
Trình Khuê quá thiếu kiên nhẫn.
Nhị phòng có nhiều trưởng bối như vậy, bà đã phân phó Chu ma ma đi làm việc, không cho phép Trình Khanh trở nên nổi bật.
“Hắn ngay cả thi vào thư viện Nam Nghi cũng không thông qua, cháu so đo với người như vậy không phải ném thân phận sao.
”“Tinh lực của cháu hẳn nên đặt ở trên việc sang năm thi hương!”Trình Khuê thành thành thật thật nghe dạy dỗ, “Tổ mẫu, cháu sai rồi, cháu lãng phí tinh lực trên mấy việc râu ria, sự tình đã xảy ra, cũng nên sớm nói cho tổ mẫu.
”Chu lão phu nhân đập bàn:“Cháu biết sai là được, dù cháu có sai cũng có trưởng bối dạy dỗ, không phải người ngoài có thể tùy tiện tính kế.
”Trình Khuê bán tín bán nghi, “Tổ mẫu cũng cho rằng lời đồn trong huyện là bút tích của Trình Khanh?”Trình Khanh mới bao lớn, sao có năng lực thao túng lời đồn như vậy.
Trình Khuê cảm thấy là Liễu thị.
Đại bá Trình Tri Viễn tục huyền có lẽ cũng không phải đơn giản, bề ngoài nhu nhược ẩn tàng lòng dạ của Liễu thị.
“Là ai cũng không quan trọng, dù sao ——”Chu ma ma bước nhanh đi tới, “Lão phu nhân, Trình Khanh thiếu gia đang đứng ở cửa,……”Chu lão phu nhân xoay câu chuyện:“Hắn lá gan không nhỏ, lúc này còn dám chủ động tới cửa!”Sắc mặt Chu ma ma cổ quái, muốn nói lại thôi.
Chu lão phu nhân nhíu mày, “Một đứa trẻ con, thế nhưng khiến ngươi sợ thành như vậy, hắn có phải lại làm chuyện gì khác người hay không?”Chu ma ma thấp giọng bẩm báo, Chu lão phu nhân giận tím mặt.
……Trình Khanh tự nhận không có làm chuyện gì khác người.
Nàng tổng không thể cởi hết đồ lăn lộn ở cửa nhị phòng, liều mạng chính mình không biết xấu hổ cũng muốn kéo nhị phòng xuống nước, đại đa số thời điểm Trình Khanh vẫn là muốn mặt, ai chọc tới nàng, nàng sẽ làm cho đối phương không mặt mũi.
Tính cách này đã từng bị ba nàng…… Nga, không phải Trình Tri Viễn, mà là ba đẻ của nàng trước khi không xuyên qua đánh giá, nói tính cách nàng quá có tính công kích.
Bản thân là con gái, gia cảnh lại tốt, cứ nằm hưởng thụ không phải được rồi sao?Đương nhiên không được.
Trình Khanh không muốn làm đại tiểu thư ngây ngốc, ăn nhậu chơi bời đến hơn hai mươi tuổi, bị trong nhà cho một số tiền làm của hồi môn gả đi ra ngoài, mơ màng hồ đồ nhường đại bộ phận gia sản cho huynh đệ trong nhà.
Dựa vào cái gì!.