Gần đây ngày nào Anh Hiền cũng tăng ca đến khuya, ngay cả Kha Nhụy cũng không được ngủ đủ giấc, bởi vậy lúc cô nhận được điện thoại của Anh Hiền nói không đến công ty, thì vui đến mức thốt ra một câu cảm ơn sếp — cuối cùng cũng được nghỉ ngày cuối tuần như bình thường.
Cúp điện thoại, Anh Hiền thấy Phó Thành ngồi ở mép giường nghiêm túc nhìn điện thoại, giường mềm như thế, mà lưng anh thẳng tắp vẫn như cũ.
“Đang xem gì thế?”
“Thuốc tránh thai.”
Anh Hiền sửng sốt: “Thuốc tránh thai?”
“Đúng thế, em uống loại nào thế?” Phó Thành ngẩng đầu hỏi, bởi vì không biểu hiện gì, nên trông có hơi nghiêm túc: “Anh tra thử.”
Anh Hiền nhướng mày, trên mặt viết “phải anh không vậy”, nhưng Phó Thành kiên trì, nhìn thẳng vào cô.
Anh Hiền vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, dứt khoát lấy hộp thuốc ra đưa cho anh.
Phó Thành chẳng qua loa, lấy tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc, mở ra, nghiêm túc đọc nó.
Khi nhìn thấy cột tác dụng phụ, thì lông mày anh nhíu càng ngày càng chặt.
“Em đã nói là sẽ không làm hại đến sức khỏe.” Giọng điệu như thể cô đã lừa anh.
Anh Hiền nhận lấy rồi đọc, đọc đến câu “Một số người sẽ có thể có tình trạng bị trầm cảm, chóng mặt, mệt mỏi, giảm ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ, ...”, thì nói: “Đây chỉ là trường hợp rất hiếm gặp, em uống hai tháng, không cảm thấy trầm cảm, cũng không chóng mặt mệt mỏi, về phần tìиɦ ɖu͙ƈ —” Cô chớp chớp mắt, ý cười sâu thêm: “Anh có cảm thấy giảm bớt không?”
“Hai tháng?” Biết cô quấy rối, Phó Thành cầm hộp thuốc không buông ra.
“Ừ, nó không hiệu quả nếu chỉ uống trước 1 ngày, mà cần phải uống trước một tuần. Vậy nên anh về sớm hay muộn, thì em sẽ bắt đầu uống.” Anh Hiền cong môi: “Hơn nữa, đeo bαo ƈαo sυ hơi phiền.”
Hầu kết Phó Thành trượt lên, suýt chút nữa thì bị cô đánh lạc hướng rồi, lông mày anh nhíu lại, anh nói: “Anh không cảm thấy phiền.”
“Phó Thành, anh có biết vẫn có người dị ứng với bαo ƈαo sυ không? Cho nên về mặt lý thuyết thì, áo mưa cũng có tác dụng phụ.” Anh Hiền ngồi trên đùi anh, ý cười mông lung: “Em cảm thấy phiền, được chưa? Đôi lúc làm chuyện đó ở bên ngoài giường mà.” Cô nhìn thẳng vào đồng tử của anh, đặt xuống một hôn chuồn chuồn lướt nước: “Dù sao sau này em chỉ làm với mình anh, không có vấn đề về bệnh truyền nhiễm, còn có…”
Còn gì nữa?
Đồng tử Phó Thành co lại, bàn tay đỡ phía sau eo cô hơi nóng lên.
Nửa câu đầu đã đủ ngọt ngào, nhưng trái tim lại bị cái từ “còn có” kia treo lên, sự mong chờ nhiều hơn.
Cô hít một hơi sâu, nghiêng đầu liếm lỗ tai anh, ngậm lấy vành tai anh vừa thong thả lại ung dung mút lấy cả nửa phút, làm cả người anh đều nóng lên, chậm rãi mở miệng: “Em thích anh bắn vào trong.”
Nhịp thở Phó Thành hơi loạn, thấy anh định hôn lên, Anh Hiền nhanh chóng lùi lại rồi đứng dậy.
Khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua tấm khăn trải giường đã bẩn nằm trong góc, nụ cười quyến rũ biến thành tiếng hừ nhẹ: “Không cần tấm ga trải giường đó nữa.”
Phó Thành ôm lấy cô dỗ dành: “Mua cho em cái mới.”
“Nệm cũng thay đi.”Cô không muốn ngủ trên vết nướƈ ŧıểυ của mình.
“Cũng mua luôn.” Phó Thành không cần suy nghĩ đã nói, dáng vẻ như đã bị mê hoặc cô nói cái gì chính là cái đó.
Anh Hiền cười như không cười nhìn anh, giàu đến thế à?
Phó Thành cho rằng cô không vui, môi chạm vào đỉnh đầu cô: “Đợi lát nữa rồi đi mua, được không?”
Anh Hiền không nhịn được cười lên, đôi mắt đen láy chứa đầy sự ngọt ngào.
*
Trước khi ra ngoài, Anh Hiền đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, cho dù lần trước là do cô cố tình sắp xếp người chụp lén, nhưng cô vẫn phải cẩn thận không được sơ suất.
Phó Thành không hỏi nhiều, nghiêm nghị nói: “Anh sẽ không để ai chụp được em.”
Anh Hiền nhắc nhở anh: “Phó Thành, hiện tại anh không phải là vệ sĩ của em.”
Anh hơi ngẩn người, thấy cô cong mắt cười nhẹ, ánh mắt bất giác dịu đi.
Hai người thật sự đi mua nệm và bốn bộ ga, trước khi tính tiền, Anh Hiền vừa ý chiếc quần pyjama của nam trong tủ kính, hỏi Phó Thành có thích hay không, Phó Thành nói em thích là được, không biết Anh Hiền đã suy nghĩ cái gì, ánh mắt đùa cợt, cười cười, gọi nhân viên hướng dẫn mua hàng đến gói lại.
Lúc ra khỏi cửa hàng, cô bảo anh cúi đầu, kề sát vào anh lỗ tai nói: “Em càng thích anh không mặc gì hơn.”
Tai Phó Thành nóng lên, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhạy bén nhìn khắp nơi, xem paparazzi như phần tử khủng bố, năm ngón tay nắm lấy bàn tay cô, đầu ngón tay dán vào mu bàn tay mềm mại không ngừng vuốt ve.
Anh Hiền chầm chậm nếm được thứ gì đó, tư vị sắc tình.
Hai người không ra ngoài ăn cơm, mà đi siêu thị mua chút rau củ quả, rồi về chung cư tự nấu.
Phó Thành là bếp chính, Anh Hiền là trợ thủ, trong nhà chỉ có một cái tạp dề hình chú gấu được tặng lúc mua nồi, mặc lên người Phó Thành thì hơi chật, kết hợp với gương mặt cứng nhắc của anh, thì có sự buồn cười không nói nên lời.
Anh Hiền nghẹn cười, vòng ra sau để thắt dây ngay eo giúp anh.
Hơi thở nhẹ nhàng mơ hồ, ngón tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào phía dưới lưng, sát chỗ xương cụt.
Phó Thành cứng đờ, muốn thúc giục, lại không nỡ, cam tâm tình nguyện chịu tra tấn.
Anh Hiền không cần phải động tay, đứng bên cạnh nhìn một lúc thì có điện thoại về công việc gọi đi. Cô vừa đi, tốc độ của Phó Thành liền nhanh hơn, chỉ một lát sau đã làm được 3 món ăn và 1 canh.
Thấy anh cởi tạp dề, Anh Hiền nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, bưng máy tính đi đến xem, nhướng mày kinh ngạc vì mấy món ăn tuyệt hảo trước mặt, ánh mắt dừng lại tại đĩa cải thìa xào nấm hương.
Phó Thành hiểu rõ, gắp một miếng nấm hương đút vào miệng cô.
Sau khi nhai hai lần, khẩu hình miệng của Anh Hiền nói ra từ “ăn ngon”, cô còn muốn ăn thêm, nhưng không biết đầu dây bên kia đã nói gì đó, mà sắc mặt cô đanh lại, đi nhanh về phía sô pha.
Mắt cá chân trắng nõn được phản chiếu bởi ánh mặt trời hiện lên ánh vàng, Phó Thành mới nhận ra cô đang đi chân trần, nhìn một lượt, phát hiện đôi dép lê đã bị rơi ở trước cửa phòng ngủ, anh liền đi đến nhặt chúng rồi ngồi xổm bên chân Anh Hiền giúp cô mang vào.
Anh ngồi xổm thôi mà vẫn cao, đường cong cánh tay rõ ràng, cảm giác về sức lực mạnh mẽ không cách nào bỏ qua. Một cái bóng nhỏ đổ lên một bên khuôn mặt, đường ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, làm đường cong càng thêm sắc nét.
Chỉ nhìn vào khuôn mặt, thì thật sự hơi có cảm giác lạnh nhạt từ chối người khác đến gần, nhưng một người như thế, lại đang mang dép cho cô.
“Từ từ.” Anh Hiền nói với đầu dây điện thoại bên kia, cũng nói với Phó Thành.
Vẻ mặt của cô vẫn đang ở chế độ làm việc, nhưng đột nhiên cô cúi người, hôn khóe miệng anh: “Cảm ơn.”
Hôn xong liền quay lại, tiếp tục nói chuyện điện thoại, ngón chân thoải mái hơi co lại.
Phó Thành duy trì tư thế ngồi xổm ba bốn giây, rồi đứng dậy quay lại phòng bếp, đưa lưng về phía Anh Hiền rót nước.
Anh cảm thấy bản thân càng ngày càng biếи ŧɦái, vừa rồi còn muốn cắn ngón chân cô. Có lẽ không phải là cắn, mà là đặt trong miệng ăn…
Phó Thành cầm chặt cái ly, uống một hớp nước, đợi đến khi cơ thể không còn nóng nữa, mới quay lại bàn đợi cô.
Cuộc gọi tiếp tục kéo dài thêm năm sáu phút, sau đó Anh Hiền lại xem tài liệu một lúc. Cuối cùng cũng xử lý xong, hai người mới nghiêm túc ăn xong bữa cơm, đang thu dọn chén đũa, thì chuông cửa vang lên.
“Chắc là Kha Nhụy, đến đưa tài liệu cho em.” Anh Hiền đặt đồ trong tay xuống, đi đến trước mắt mèo nhìn, vậy mà nhìn thấy một người cô không ngờ đến.
“Ai vậy?” Phó Thành thấy vẻ mặt của cô không đúng, chủ động hỏi.
Anh Hiền nói: “Mẹ em.”
Cô nhìn lại lần nữa, Trần Phong đứng ngoài cửa chẳng gấp gáp, yên lặng chờ đợi, thậm chí đến cả chuông cửa cũng không bấm lại lần hai, hiển nhiên đã biết cô ở nhà.
*******************