Lâm Trừng vừa đi vào, tức khắc thấy Lâm Thanh đang ngồi bàn dùng bữa, mày theo bản năng liền nhíu, nhưng gã vẫn hướng chỗ cậu mà tới.
Lâm Trừng dáng người cao lớn, mắt to mày rộng, coi như tuấn tú, nhưng so với khuôn mặt cũng với đường nét tinh xảo gần như của Lâm Thanh, thì còn kém xa.
Khi bước đến bàn ăn, Lâm Trừng giơ tay nhìn đồng hồ, giọng điệu không tốt lắm nói: "Lâm Thanh, giờ này sao còn đang mặc đồ ở nhà, vui vẻ ăn bữa sáng mà không đi học? "
Nghe xong lời này, Lâm Thanh nhíu mày, cũng không muốn để tâm tới gã.
Cậu biểu hiện như vậy không chỉ bởi vì nguyên chủ có quan hệ không tốt với người anh cả tên Lâm Trừng này, mà còn những chuyện mà Lâm Trừng đã động chân động tay trong nguyên tác.
Lâm Trừng gặp nữ chính Tô Bạch Nhi ngay từ cái nhìn đầu tiên lập tức đối cô nhất kiến chung tình, này thì chả có gì để nói, ai cũng có quyền được thích người ta, bất quá gã thích người ta lại hơi mù quáng.
Nhưng Lâm Trừng ngàn vạn lần không thể mà vì Tô Bạch Nhi mà để người khác đến bắt nạt em trai mình, đặc biệt nếu không có Lâm Trừng, nhà họ Lâm sẽ không thất thủ nhanh như vậy.
Nguyên chủ Lâm Thanh rơi vào cái chết bi thảm, tuy rằng Lâm Trừng không có tự mình động thủ, nhưng dù sao gã cũng là một trong những đồng phạm mà nhìn những gì đã làm trước đây.
Tất nhiên, cuối cùng thì cái kết của Lâm Thanh không hề tốt đẹp.
Không có Lâm gia, Lâm Trừng chả khác người thường là bao, người như Tô Bạch Nhi làm sao có thể nhìn trúng hắn?
Lâm Trừng bị Tô Bạch Nhi dùng xong thì ném, cuối cùng chỉ có thể liều mạng chạy ra nước ngoài.
Cho nên gã đây không phải là một nam xứng, chỉ là một tên pháo hôi không hơn không kém.
Lâm Thanh nhìn Lâm Trừng, lớn lên nhìn hệt như một con chó xác, lại không nghĩ tới lại là một tên bạch nhạn lang như vậy?
Lâm gia đối xử tệ bạc với gã sao?
Tuy rằng nguyên chủ Lâm Thanh và Lâm Trừng từ nhỏ đã không giao thủ với nhau, nhưng bọn họ đều là thân thích, trợ giúp người khác giết chết em trai của mình, thật sự là rất ghê tởm.
Lâm Thanh liếc mắt nhìn Lâm Trừng, sau đó cúi đầu ăn điểm tâm, mặc kệ.
Nhìn thấy bộ dạng của cậu, vẻ mặt Lâm Trừng trầm xuống, gã hỏi: "Lâm Thanh, tao đang nói chuyện với mày! Thái độ này là sao? Trong mắt mày còn xem tao đây là ca ca không?"
"Còn anh thì sao? Trong mắt anh vẫn coi tôi là em trai à?" Lâm Thanh cắn một ngụm trứng rán, rồi hỏi.
"Ồ, em trai? Bỏ học cả ngày, đi chơi đàng điếm liên tục, tao thật xấu hổ khi có một đứa em trai như mày."
"Chẳng lẽ, anh trai so với em đây còn tốt hơn sao?" Lâm Thanh nhìn hắn nói: "Tư cách lẫn học lực đều tốt sao? Có muốn em trai nhắc nhở lại ca ca đây là mua bằng cấp sao? Còn có, gần đây lão nhân cấp cho ca ca một công ty cách vách thành thị để cho ca học quản lý, song có lãi không? Em còn nghe nói lỗ đi không ít đâu.
"
Bị chọc vào chỗ đau, trên mặt Lâm Trừng lóe lên vẻ tức giận, "Lâm Thanh, mày dám nói chuyện với tao như thế."
"Sao lại không dám chứ?" Lâm Thanh cứ như vậy nhìn gã chằm chằm, sắc mặt thản nhiên không chút sợ hãi.
Ngoại trừ Tư Minh, Lâm Thanh cậu không túng bất luận kẻ nào!
"Hừ, Lâm Thanh, tao nghĩ mày nhận một bài học!" Lâm Trừng lạnh lùng nói.
Mắt thấy gã dường như có ý muốn động thủ với cậu, Tiểu Trương ở cách đó không xa bước nhanh tới, đứng chắn ở trước mặt Lâm Thanh: "Đại thiếu gia, hãy bình tĩnh."
Lúc này, lão quản gia cũng đối Lâm Trừng khuyên nhủ: " Đại thiếu gia, tại sao khi trở về lại nói tiểu thiếu gia như vậy? Tiểu thiếu gia vẫn còn nhỏ.
Hơn nữa, hôm nay tiểu thiếu gia không đến trường là vì trong người khó chịu, còn xin nghỉ phép hẳn hoi, tốt hơn trước rất nhiều.
"
Xin nghỉ học, không phải là để trốn học à? Đây cũng được gọi là trở nên tốt hơn? Lâm Trừng tức giận, nhất là khi nhìn thấy lão quản gia và Tiểu Trương đang bênh vực cậu.
Lúc nào cũng thế! Trong gia đình này, tất cả mọi người ngoại trừ mẹ anh đều bảo vệ Lâm Thanh!
Còn không phải vì Lâm Thanh lớn lên trông giống Lâm Thời Sinh (tên của Lâm phụ), nhưng gã thì sao không giống thì sao?
Những người này thì khỏi nói, ngay cả em hai, hiển nhiên không được sủng ái như gã, cùng là em trước em sau, nhưng cũng không thân cận bằng anh cả.
Gã thực sự không hiểu!
Lâm Trừng nhìn thoáng khuôn mặt thản nhiên của Lâm Thanh, cay cú ném xuống một câu: "Lâm Thanh, mày cứ chờ đấy!" Liền xông ra ngoài.
Lâm Thanh trong lòng giễu cợt cười nhạo một tiếng, chờ thì chờ, xem ai sợ ai?.