Mưa thu liên miên, gió đêm chầm chậm.
Mưa to đập vào cửa sổ, bên trong xe yên tĩnh, bên ngoài xe lại ồn ào.
Doãn Hủ vội leo lên xe taxi.
"Tài xế." Sau đó cậu đơ ra, tựa như vẫn chưa kịp hoàn hồn sau tin dữ.
Doãn Hủ ngẩn người một hồi, thấy xe vẫn chưa đi, vội vàng kêu lên: "Tài xế, xuất phát đi, tôi vội lắm!"
Tài xế: "......!Cậu đẹp trai, địa chỉ là gì?"
Doãn Hủ bừng tỉnh, ngượng ngùng nói: "Khoa cấp cứu bệnh viện số một."
Chiếc xe phóng nhanh trong đêm mưa, dù trời mưa to nhưng cũng may là đã về khuya, không nhiều người đi lại trên đường nên không ùn tắc, đi một lúc đã đến bệnh viện số một.
Doãn Hủ vươn tay muốn lấy ví tiền, kết quả mới phát hiện mình vẫn còn mặc đồ ngủ, thậm chí còn chưa kịp thay dép, may mà lúc đi theo bản năng cầm điện thoại, nếu không bây giờ còn không trả được tiền xe.
Sau khi xuống xe, cậu mặc kệ trời mưa lao vào bệnh viện.
Ở đâu......!
Ở đâu......!
Ở đâu?!
Trán và lòng bàn tay cậu chảy đầy mồ hôi, cậu cũng không thèm để ý, hóa ra lúc này cậu căng thẳng như vậy.
Mãi đến khi cậu tới hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn vị bác sĩ ăn mặc chỉnh tề đứng đó, cậu vội vàng bước tới.
"Bác sĩ, người bên trong thế nào rồi?"
"Người nghe điện thoại là cậu sao?" Bác sĩ liếc cậu một cái, thấy quần áo là biết cậu sốt ruột lắm rồi, không chậm trễ lấy đơn phẫu thuật ra, yêu cầu cậu ký tên.
"Ngoài chủ của chiếc điện thoại gọi cho cậu, còn có một người khác cũng bị thương, nhưng vết thương không nghiêm trọng, não hơi chấn động một chút nên đang hôn mê trong phòng bệnh.
Một lát nữa cậu làm thủ tục nhập viện và thanh toán viện phí cho họ là được."
Doãn Hủ chỉ muốn biết người bên trong có bị thương nghiêm trọng hay không.
"Thế còn anh ta thì sao? Có nghiêm trọng không?"
"Không đến nỗi, phần đầu bị thương mất máu quá nhiều, cũng may là thần kinh không bị tổn thương, chỉ là vết thương phần ngoài thôi.
Giải phẫu xong khâu lại và truyền máu, về sau sẽ không có vấn đề gì lớn." Bác sĩ nói xong liền đi vào hỗ trợ.
Trong hành lang chỉ còn lại Doãn Hủ.
Ánh đèn sáng chói, chiếu rõ khúc hành lang xanh trắng.
Nhưng cho dù có đèn cũng không giảm được cảm giác lạnh lẽo trong bầu không khí độc đáo của bệnh viện.
Doãn Hủ ôm tay ngồi trên ghế chờ, cảm thấy chỗ này dù không có gió cũng có thể lạnh đến run rẩy.
Sự mờ mịt và hốt hoảng bám theo cậu suốt cả đường đến đây rốt cuộc được giải tỏa khi cậu nghe hắn vẫn còn ổn.
Cậu như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, muộn màng cảm thấy cả người mệt mỏi, hoặc cũng không phải là thân thể, mà là tâm.
Đến lúc này cậu mới có tâm trí để suy nghĩ sao tự dưng lại gặp tai nạn giao thông chứ, người đó rõ ràng luôn chú ý đến an toàn giao thông, không nên xảy ra chuyện này mới đúng.
Trên thượng tế, mỗi ngày phải có đến mấy chục vạn thậm chí trăm vạn người gặp tai nạn giao thông, không phải người này thì là người nọ, còn về lý do tại sao lại xảy ra ư? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ đành đổ cho số phận.
Chỉ là Doãn Hủ luôn cảm thấy những chuyện như thế không liên quan đến mình, nhưng bây giờ mới phát hiện, hóa ra nguy hiểm vẫn luôn tiềm tàng bên cạnh.
Người mình cho rằng sẽ luôn ổn giờ đây đang nằm trong phòng phẫu thuật, điều này khiến Doãn Hủ rất hụt hẫng.
Một giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt, một chiếc giường bệnh được đẩy ra ngoài.
Doãn Hủ sửng sốt một chút rồi vội vàng chạy tới, hình ảnh người đàn ông hôn mê trên giường đập vào trong mặt cậu, khuôn mặt tái nhợt khiến hắn trông có vẻ phá lệ yếu ớt.
Cậu cảm thấy trên mặt hơi lạnh, không khỏi đưa tay lên sờ, rồi chợt nhận ra mình đang khóc.
Lặng yên không một tiếng động, đến chính bản thân cũng chẳng hay biết gì.
Và cậu cũng không biết, dáng vẻ hiện tại của mình, ở trong mắt các nhân viên y tế lại trông đáng thương cực kỳ.
Một y tá đành an ủi: "Người bệnh không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá.
Ở đây lạnh lắm, tốt nhất là nên nhanh chóng đưa anh ta vào trong phòng."
Doãn Hủ giờ mới ổn định lại, gật đầu lia lịa.
"Em muốn cho anh ta với bệnh nhân đi cùng vào phòng bệnh cao cấp." Trong tài khoản của cậu có tiền, ngoại trừ chút tiền tiết kiệm khi còn đi làm thêm thì toàn bộ đều là tiền người đó cho cậu.
Thế là hai người được đưa đến một phòng bệnh cao cấp xịn như ở khách sạn.
Doãn Hủ vẫn luôn ở trong phòng bệnh chăm sóc Úc Chỉ, người đàn ông bình thường không gì không làm được hiện giờ lại yếu ớt nằm trên giường bệnh, khiến cho cậu rất bất an.
Cậu cảm thấy chính mình cần phải bận rộn làm gì đó, thế là cứ kiếm việc cho mình.
Một chốc lại đút nước ấm cho hắn, một chốc lại dùng khăn sạch lau người cho hắn, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng nói chuyện.
"Tiên sinh, bao giờ anh mới tỉnh lại vậy?"
"Tôi xin nghỉ học, chắc anh sẽ không mắng tôi đâu nhỉ?"
"Đúng rồi, tôi quên mất chưa báo cho nhóc mập, tôi có nên bảo nhóc đến đây không?"
Cậu tự lẩm bẩm với chính mình, không ai trả lời cũng không sao, chỉ là vẻ yếu ớt trong mắt dường như muốn tràn cả ra, ánh mắt nhìn người trên giường bệnh đầy lưu luyến.
.
truyện đam mỹ
Cậu không tưởng tượng nổi, nếu Úc Chỉ thật sự gặp chuyện chẳng lành, cậu sẽ biến thành dạng gì.
Hóa ra, từ lúc nào không biết, người đàn ông này đã trở thành trụ cột tinh thần cho cậu, trở thành một mỏ neo tâm hồn(*) trong cuộc đời cậu.
Không có hắn, cậu cũng sẽ mất đi mục tiêu và chỗ dựa.
(*) Gốc là tâm miêu (心锚), một dạng phản xạ có điều kiện được tạo ra bởi sự liên kết giữa một tâm trạng nhất định trong trái tim của một người với một hành động/biểu hiện nhất định trong một hành vi.
Khi kết nối giữa điều kiện và chế độ phản xạ được hoàn thành, tâm miêu sẽ được thiết lập; nếu quá trình kết nối này xảy ra nhiều lần, tác dụng của tâm miêu sẽ rõ ràng hơn (theo baidu).
Tiếng Việt hình như không có cụm từ chỉ cái này, nhưng miêu锚 là mỏ neo nên chém đại vậy.
Cảm giác vô lực thực sự rất đáng sợ, Doãn Hủ không bao giờ muốn thấy lại cái cảm giác lúc nhận cuộc gọi nữa, dường như trong lòng có một lỗ hổng thật lớn, liếc vào chỉ thấy vực sâu thăm thẳm.
Phòng bệnh cao cấp còn có giường khác, nhưng Doãn Hủ không ngủ, cậu cũng không dám trèo lên giường của hắn, chỉ sợ va phải người ta.
Cuối cùng cậu đành ngồi trên ghế bên cạnh giường, khoác chiếc chăn mỏng rồi dựa đầu vào mép giường nghỉ ngơi.
Có lẽ do hắn ở ngay bên cạnh nên cậu cảm thấy yên tâm, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Úc Chỉ bị ánh nắng chiếu vào chói đến tỉnh, cơn đau trên đầu càng khiến hắn tỉnh táo hơn.
Hắn suy nghĩ một chốc, nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, sau đó cảm nhận trạng thái hiện tại của cơ thể mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Hắn chống tay muốn ngồi dậy, nhưng vừa nâng tay lại phát hiện một độ ấm không thuộc về mình.
Úc Chỉ nhíu mày nhìn lại, sau đó liền sửng sốt.
Chỉ thấy thiếu niên đang ghé người vào mép giường, nắm tay hắn ngủ ngon lành.
Chăn mỏng đã tuột khỏi người cậu, lộ ra bộ đồ ngủ trên người.
Úc Chỉ nghĩ một chốc đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Thiếu niên hơi chu miệng, quay đầu đổi hướng tiếp tục ngủ, nhưng bàn tay to hơi động một chút đã đánh thức cậu, khiến cậu chậm rãi tỉnh lại.
Vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt đầy quan tâm kia, cậu kinh hỉ hỏi: "Tiên sinh, anh tỉnh rồi sao?!"
Úc Chỉ cười trấn an cậu: "Trợ lý của tôi thế nào?"
Doãn Hủ dừng một chút mới nói: "Tôi không đi xem, nhưng nghe bác sĩ nói vết thương của anh ta không nghiêm trọng, chỉ có não hơi bị chấn động."
Úc Chỉ thả lỏng.
Lần này là hắn bất cẩn, chỉ lo tập trung vào chuyện của Doãn Hủ mà quên mất tử kiếp của nguyên chủ, cũng may phản ứng kịp thời, hữu kinh vô hiểm(*).
Vượt qua được tử kiếp, cơ thể này sẽ có thể sống đến thọ chung chính tẩm(*), cũng coi như là chuyện tốt.
(*) Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
(*) Thọ chung chính tẩm (寿终正寝): sống thọ và chết tại nhà
"Làm phiền cậu, tôi ngủ bao lâu rồi?" Úc Chỉ hỏi, hắn cố gắng hết sức không nhìn vào mắt Doãn Hủ, bởi vì chỉ cần chạm phải, hắn sẽ có thể dễ dàng cảm nhận được sự ỷ lại và quyến luyến không rời trong đó.
"Mới một đêm thôi ạ." Doãn Hủ cười nói, điều này cho thấy sức khỏe của Úc Chỉ rất tốt, lần này bị thương không nghiêm trọng.
"Có lẽ tôi còn phải ở viện vài ngày nữa, không thể bắt cậu ở đây mãi được." Úc Chỉ nói.
"Tôi sẽ thuê một người chăm sóc, cậu về trường đi học tiếp đi."
Doãn Hủ thu lại nụ cười, vẻ mặt có chút mất mát, theo lý thuyết, cách xử lý của Úc Chỉ mới là đúng.
Hắn đã không có việc gì, cậu đã lỡ một ngày học rồi, nếu lại bỏ lỡ thêm nữa thì sẽ không ổn cho việc học hành của chính mình.
Cũng may hiện giờ mới là kỳ ôn tập của năm cuối cấp, nghỉ một buổi cũng chưa phải vấn đề gì quá lớn.
Nhưng vấn đề là, Úc Chỉ vừa mới tỉnh, hai người mới nói với nhau được mấy câu hắn đã đưa ra yêu cầu như vậy, cái này khiến cho Doãn Hủ cảm thấy đối phương không phải là đang quan tâm đến cậu, mà là muốn đuổi cậu đi.
Úc Chỉ mới nói ra miệng cũng cảm thấy chính mình quá đáng, đứa nhỏ này đã lo lắng cho hắn cả đêm, chính hắn vừa mới tỉnh đã muốn đuổi người ta về trường, trong lòng cậu kiểu gì cũng sẽ thấy khó chịu.
Cũng do hắn vừa mới tỉnh dậy đã nhìn đến cảm tình trong mắt đứa nhỏ này, có chút kinh hãi, nhất thời nóng vội mới thành sai lầm.
Vì kế hoạch hiện tại, hắn chỉ có thể tận lực bù đắp cho cậu.
Hắn nhìn Doãn Hủ, cười nói: "Bị dọa rồi à?"
Doãn Hủ ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt có một chút lo sợ không yên lòng.
Đáy mắt Úc Chỉ thoáng hiện lên một tia thương hại, đưa tay ra xoa đầu cậu.
"Xin lỗi, tôi cũng là lo lắng cho cậu thôi.
Nhìn cậu kìa, tối qua đi vội lắm đúng không? Lo lắng lắm à? Chuyện trong nhà đã xử lý tốt chưa? Báo cho nhóc mập chưa? Xin nghỉ với giáo viên chưa?"
Doãn Hủ: "......"
Cái gì cũng chưa luôn...!
Doãn Hủ vốn đang thấy đau buồn, tự dưng bắt đầu tự trách bản thân, hình như cậu...!chưa giải quyết xong gì cả?
Cậu cúi đầu, có chút không dám nhìn Úc Chỉ: "Xin lỗi tiên sinh, tôi quên mất."
Sao cậu lại vô dụng như vậy, như thể nếu rời khỏi người đàn ông này thì cái gì cậu cũng không biết làm ấy.
Úc Chỉ nhẹ nhàng thở ra, an ủi: "Không thành vấn đề, cậu còn trẻ, có thể học dần dần.
Cậu vẫn còn cuộc đời rất dài ở phía trước, bắt đầu từ lúc nào cũng không bao giờ là quá muộn."
"Tôi sẽ thuê hai người chăm sóc, cũng gọi cho tài xế đón cậu về nhà luôn.
Cậu không ở nhà, không biết nhóc mập có lo lắng không."
Doãn Hủ còn định từ chối, lại vì một câu cuối của hắn mà không nói nên lời.
Cậu muốn ở lại, muốn ở cùng Úc Chỉ, nhưng cậu đã quên trong nhà vẫn còn nhóc mập không thể không quan tâm, cậu không thể quá ích kỷ.
Thấy cậu không chối, Úc Chỉ biết rằng đây là đồng ý.
Hắn tìm điện thoại gọi cho tài xế, đồng thời liên hệ với nhân viên y tế giúp tìm người chăm sóc.
Cả quá trình Doãn Hủ không giúp được gì, cũng không xen miệng vào được, chỉ có thể ngồi đó chờ tài xế đến đón.
"Đừng lo lắng, tôi còn phải ở lại một thời gian, ngày nghỉ cậu có thể đến thăm." Úc Chỉ khuyên nhủ.
Doãn Hủ không thể phản bác, cậu không muốn đi, nhưng chỉ có thể đi một bước quay đầu một lần dưới ánh nhìn dịu dàng của Úc Chỉ.
Khi cậu bước ra khỏi phòng bệnh, cửa đóng lại ngăn cách tầm mắt, Úc Chỉ thở phào trong lòng, nhưng Doãn Hủ lại cảm thấy trống rỗng.
Cả thể xác và tinh thần đều đang kêu gào muốn cậu ở lại, nhưng người cậu quan tâm lại không chờ nổi mà bảocậu đi.
Cho dù là vì tốt cho cậu, trong lòng Doãn Hủ cũng cực kỳ khó chịu.
Cậu về nhà muốn giải thích rõ ràng với nhóc mập, ai ngờ hỏi dì giúp việc mới biết: "Sáng nay tài xế đến đón nhóc con đi học, nhóc con không thấy cháu đâu còn tưởng là cháu đi trước rồi."
Doãn Hủ: "......" Được rồi, nhóc con thật ra cũng không để ý.
Doãn Hủ gọi điện xin nghỉ một hôm, giáo viên nghe trong nhà có việc còn hỏi han vài câu, nhưng lúc tắt máy cậu lại hối hận.
Cậu xin nghỉ một hôm, sao lại không ở lại bệnh viện thêm một lúc?
Bây giờ quay lại còn kịp không?
Không, tiên sinh kiểu gì cũng sẽ cười cậu gà mẹ, lại giống một đứa nhỏ không dám rời khỏi nhà, chưa đủ trưởng thành.
Cậu không thích bị tiên sinh xem nhẹ.
Cậu phiền lòng mở TV, không ngờ lại thấy Úc Chỉ trên đó, hắn đang được phóng viên phỏng vấn.
Là ông chủ một doanh nghiệp lớn, chuyện gì xảy ra với hắn cũng sẽ gây ra sóng gió cho thị trường chứng khoán, nên hắn phải ra mặt trấn an mọi người.
Úc Chỉ trên màn hình, cho dù trên đầu quấn băng gạc và khuôn mặt tái nhợt, vẫn mỉm cười thong dong, bình tĩnh tự nhiên như thường ngày.
Tựa như những gì hắn trải qua đêm qua không phải là một vụ tai nạn giao thông, mà chỉ đơn giản là tham gia một bữa tiệc rượu.
Cách màn hình, Doãn Hủ cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của hắn, trong lòng tràn ngập sự hâm mộ và...!vui sướng.
"Hóa ra là Úc tiên sinh gặp tai nạn sao? Chẳng trách sáng sớm nay cháu không ở nhà, có nghiêm trọng không vậy?" Dì giúp việc xem phỏng vấn trên TV, lo lắng hỏi.
Doãn Hủ ngây người ra không đáp, mà hỏi ngược lại: "Dì ơi, nếu dì thường xuyên nhớ đến một người, chỉ cần có cơ hội sẽ muốn ở bên người ấy, cho dù không nói gì không làm gì cũng không muốn rời đi, được người ấy khen ngợi và quan tâm sẽ rất vui vẻ, bị người ấy yêu cầu rời đi sẽ thấy thất vọng, nếu biết người ấy gặp chuyện không hay sẽ thấy lo lắng đến mức không thể quan tâm được chuyện gì khác, muốn trở thành người nhà của người ấy nhưng dường như lại không thỏa mãn khi chỉ là người nhà...!Đó là loại cảm giác gì ạ?"
Dì giúp việc nghe vậy thì sửng sốt: "Tiểu Hủ, cháu thích ai rồi sao?"
Doãn Hủ sững sờ: "Thích?"
Đột nhiên cậu mỉm cười, vẻ bối rối trên mặt biến mất, nụ cười cậu rạng rỡ nhưng lại xen lẫn chút chua xót.
"Thì ra...!Là thích..."
Không phải người ấy thích cậu.
Mà là cậu thích người ấy.
Giờ phút này, cậu mới hiểu được tâm ý của chính mình.
Sau khi đối phương đã làm rõ là hắn coi cậu như con.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Doãn Hủ: Mình còn có hi vọng nào sao?.