Buổi sáng.
Sau khi Úc Chỉ mang nhóc mập đi chơi, Doãn Hủ cũng ra khỏi nhà.
Cậu trở về trại mồ côi.
Lúc viện trưởng thấy cậu, bà rất vui kéo cậu vào.
"Sao con về mà không gọi điện báo trước? Con ăn trưa chưa?"
Doãn Hủ ngượng ngùng cười cười: "Cảm ơn viện trưởng quan tâm, con ăn rồi ạ."
Viện trưởng vẫn rất nhiệt tình mời cậu ăn thêm.
"Bữa trưa nay là miến cải trắng(*) con thích nhất đó, con rời đi lâu như vậy, không biết có được ăn chưa, đến đây ăn một chút đi."
(*) Miến cải trắng:
Doãn Hủ không từ chối được, đành phải đến nhà ăn ăn một bữa với viện trưởng.
Nhưng cậu thật sự ăn trưa rồi, nên giờ cũng không ăn được mấy.
Viện trưởng thầm quan sát, thấy vậy mới lặng lẽ thở phào.
Từ khi Doãn Hủ rời khỏi trại mồ côi đến giờ đã được vài tháng, ban đầu cậu còn thường xuyên gọi về, kể cho bà một số chuyện như tìm lại được ba mẹ ruột, hay là tình hình trong nhà.
Nhưng chẳng mấy chốc, số lần Doãn Hủ gọi về giảm hẳn đi, lúc gọi cũng không nói chuyện về ba mẹ gia đình nữa, chỉ hỏi han tình hình của bọn trẻ trong trại, không nói được mấy câu đã ngắt máy rồi.
Viện trưởng hiểu biết nhiều, sao có thể không đoán ra đứa nhỏ này đã gặp chuyện rồi, nhưng bà biết tính tình của cậu, đã không muốn nói thì dù có ép thế nào cậu cũng sẽ không nói nửa câu.
Lúc còn nhỏ phải đi ăn xin đã tạo thành tính kiềm chế và cố chấp, không thích mở lòng với người khác cho cậu.
Ai cũng bảo trẻ con biết khóc biết nháo sẽ có kẹo ăn, nhưng viện trưởng không thể nào quên được bộ dáng của đứa nhỏ này lúc mới vào trại mồ côi.
Cậu nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đôi mắt lại tràn ngập sợ hãi và đề phòng, ban đêm không dám ngủ, chỉ cần tiếng động nhỏ thôi cũng bật dậy ngay được.
Sau này không phải không có người muốn nhận nuôi cậu, dù gì ngoại hình cậu cũng rất đẹp, chỉ là Doãn Hủ không đồng ý, cậu tình nguyện ở lại trại mồ côi đến tuổi trưởng thành, tình nguyện vừa học vừa làm đến hết cấp ba, cuối cùng thi đậu vào một trường đại học không được tốt lắm.
Bà luôn nghĩ rằng sau khi tìm lại được cha mẹ ruột của mình, đứa nhỏ này sẽ được viên mãn, nhưng không ngờ lại không được như mong muốn.
Bà cảm thấy rõ ràng là Doãn Hủ của hiện tại thậm chí còn khép kín yên lặng hơn hẳn hồi mới rời trại.
"Con gọi điện về lúc nào cũng bảo sống rất tốt, không cần lo lắng, nhưng nghe giọng con cô vẫn thấy không yên tâm.
Bây giờ phải gặp mặt trực tiếp thế này cô mới thấy tin vài phần."
Viện trưởng nhìn cách ăn mặc và diện mạo của Doãn Hủ có thể nhìn ra, ít nhất trên phương diện sinh hoạt Doãn Hủ không hề bị khắt khe.
Nghĩ lại ba mẹ ruột của cậu cũng không phải người bình thường, có lẽ cũng không thèm để ý chút tiền nhỏ ấy.
Dù thế nào đi nữa, có bọn họ, đứa nhỏ này ít nhất có thể sống tốt hơn, còn về tình thân thì chỉ có thể nói một câu, không nên cưỡng cầu.
"Ba mẹ ruột có đối xử tốt với con không?"
Doãn Hủ không biết trả lời như thế nào, cậu không muốn nói tốt cho cả nhà cặn bã kia, nhưng cũng không muốn làm viện trưởng lo lắng.
"Con không sống với họ."
"Có người giúp con, anh ta là...!một người tốt, đối xử rất tốt với con."
Cậu không khen ba mẹ ruột được nửa chữ, ngược lại lại đi khen một người ngoài đã giúp đỡ mình là người tốt, ý tứ trong đó để ý một chút là thấy được.
Viện trưởng không biết cậu và gia đình ruột thịt như thế nào, cũng không biết làm sao lại có người giúp đỡ cậu, nhưng nghĩ lại giờ bà có hỏi cũng vô ích, thấy cậu sống tốt là được rồi.
"Thế thì con cần phải trả ơn người ta thật tốt."
Doãn Hủ hơi nhíu mày, khẽ "ừm" một tiếng.
"Con biết rồi ạ."
Sau bữa trưa, Doãn Hủ chơi đùa với mấy đứa trẻ đã lâu không gặp, bọn nhỏ đều rất nhiệt tình vây quanh cậu.
"Doãn ca ca, bên ngoài trông như thế nào ạ? Có đẹp không anh?"
"Doãn ca ca, sao anh càng ngày càng đẹp thế! Em hun hun anh được hông?"
"Doãn ca ca......"
Một đám nhóc con mới mấy tuổi đầu, ríu rít nói không ngừng, rõ ràng là ồn ào nhốn nháo, Doãn Hủ lại cảm thấy trong lòng thật yên bình.
Trong vô thức có một chút nhu hòa hiện lên dưới đáy mắt, cậu chậm rãi trả lời bọn nhỏ.
Ba giờ chiều, viện trưởng dẫn theo vài nhân viên trại mồ côi tươi cười tiến đến, còn chưa nói gì, bọn nhỏ đã hò hét chạy lại: "Uống sữa ăn bánh mì trứng!"
Doãn Hủ vừa quay đầu đã thấy bọn nhỏ xếp thành một hàng, lần lượt nhận một hộp sữa, một túi bánh mì và một quả trứng từ viện trưởng.
Mấy món này đều được đóng gói cùng một kiểu bao bì, trên đó còn có in logo.
Doãn Hủ sửng sốt nhìn logo quen thuộc.
Viện trưởng phân phát bữa chiều đủ dinh dưỡng cho từng đứa nhỏ xong, thấy Doãn Hủ vẫn còn đang sững sờ, nghĩ là cậu thấy khó hiểu nên cười giải thích: "Cách đây không lâu có một vị quý nhân đã quyên góp cho trại, không chỉ cung cấp bữa chiều mà còn tặng cặp sách và văn phòng phẩm mới cho từng đứa nhỏ, cũng hứa sẽ tài trợ cho những bé xuất sắc được đi học cấp ba và đại học."
Hiện giờ đời sống của mọi người ngày càng được cải thiện, rất nhiều người thích đi làm từ thiện, có thể là vì danh tiếng vì lợi nhuận, hoặc là vì mê tín, thế nhưng bọn họ thật sự đã nhận được rất nhiều điều tốt từ đó, biết ơn là chuyện nên làm.
Doãn Hủ chỉ nhìn chằm chằm vào logo trên bao bì.
Logo đó, cậu đã từng thấy rất nhiều lần, trong nhà người đàn ông kia rất nhiều chỗ đều có, nhóc mập còn rất tự hào mà khoe: "Đây đều là của nhà trồng được đó, đồ nhà mình làm ra là tốt nhất!"
Tập đoàn Úc thị.
Cậu cất tiếng hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào ạ? Họ của người tặng là gì? Có phải là..." Họ Úc hay không?
Viện trưởng nghĩ nghĩ: "Cũng không lâu lắm đâu, khoảng nửa tháng trước thôi.
Vị quý nhân ấy không xuất hiện, đều là liên hệ qua trợ lý, nhưng ghi tên người quyên góp thì chính là tập đoàn Úc thị, là một doanh nghiệp lớn."
Thấy Doãn Hủ đứng ngồi không yên, viện trưởng lo lắng hỏi: "Tiểu Hủ làm sao vậy? Con biết Úc thị sao?"
Doãn Hủ hơi nhếch môi.
"Doanh nghiệp lớn như thế, sao con lại không biết được chứ, bọn họ...!là người tốt."
Doãn Hủ không biết mình trải qua mấy giờ đồng hồ tiếp theo như thế nào, hình như đều trong trạng thái mất tập trung, đến lúc viện trưởng nhắc nhở cậu mới tỉnh táo lại, lúc đó đã 6 giờ chiều rồi.
Trại mồ côi cách nhà người đàn ông hơn nửa thành phố, đi bus phải đổi tuyến hai lần, Doãn Hủ chỉ có thể vội vàng rời đi.
Doãn Hủ không thích chen chúc trên tàu điện ngầm, bởi vì kiểu gì cũng sẽ có người nhân cơ hội đụng chạm cậu.
Coi như tốn nhiều thời gian hơn, cậu vẫn muốn ngồi xe bus.
Thế nên cậu về rất muộn, lúc xuống xe bus đã gần 9 giờ tối.
Trời đổ mưa, cậu không cầm ô nên đành phải đứng chờ ở bến xe, định chờ tạnh mưa rồi mới đi.
Chuông điện thoại vang lên, nhìn tên người gọi trên màn hình, Doãn Hủ chần chờ một lúc mới nhận cuộc gọi.
Tiếng mưa rất lớn, khiến giọng người đàn ông không quá rõ ràng.
Nhưng cậu có thể dễ dàng nghe ra được sự quan tâm.
Doãn Hủ nhìn màn mưa đến xuất thần.
Cúp máy rồi, cậu không đợi thêm nữa, đi thẳng vào màn mưa, chậm rãi đi về.
Cậu cảm thấy chính mình cần phải bình tĩnh lại, cũng cảm thấy có thể mình cần một trận mưa này.
Cậu tắm mưa quay về, không cần nói cũng biết sẽ bị ốm.
Cố tình bật đèn, cố tình mở cửa, cố tình làm vỡ cốc.
Ngay cả bộ dáng của bản thân trên giường...!cũng là cố ý tạo ra.
Cậu muốn thấy một chút, cũng không biết là muốn thấy cái gì.
Khi nhìn vào đôi mắt ấy, cuối cùng cậu cũng hiểu ra.
"Đừng dụ dỗ tôi." Úc Chỉ bình tĩnh nói.
...!
Đặt tay lên mắt thiếu niên, vô tình chạm phải làn da mỏng manh, chưa kịp rút về đã cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên đó.
Úc Chỉ nhíu mày.
"Cậu phát sốt?"
Nước nóng nước lạnh luân phiên xối qua rất nhiều lần, không phát sốt mới là lạ.
Đôi mắt mờ mịt của Doãn Hủ hơi cụp xuống, giọng mũi hơi nóng vang lên: "Ừm......"
"Xin lỗi..."
"Làm phiền đến anh rồi..."
Úc Chỉ biết người bị bệnh sẽ thấy khó chịu, không nhiều lời với cậu, xoay người đi ra phòng khách tìm thuốc hạ sốt, sau đó đun nước rót vào cốc để bên giường Doãn Hủ.
Úc Chỉ dọn sạch nước và mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, sau đó tận mắt nhìn thiếu niên cau mày uống hết thuốc rồi mới nói: "Cơ thể giống như người bạn, người yêu, cần phải được chăm sốc cẩn thận để không bị tổn thương hay đau đớn.
Dính mưa một lần cậu đã phát sốt rồi, có thể thấy thể chất cậu kém thế nào.
Từ ngày mai, mỗi ngày đều phải dành thời gian để tập thể dục."
Doãn Hủ: "......"
"Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi hứa sau này sẽ không như vậy đâu." Cậu không thích tập thể dục.
"Không được." Úc Chỉ quyết định, không cho cậu phản bác.
Tuy bề ngoài hắn hiền lành, nhưng bản chất hắn vẫn là một giáo viên nghiêm khắc.
Doãn Hủ: "......"
Tự dưng...!thấy hơi hối hận.
Úc Chỉ thấy cậu không đáp lại nữa, hài lòng với sự biết điều của cậu, xoay người ra khỏi phòng.
Trong bếp đang nấu một nồi cháo.
Mùi hương chậm rãi tản ra, dù có đóng cửa bếp cũng không ngăn được mùi lan ra khắp nhà.
Úc Chỉ từng đi qua một thế giới, nhiệm vụ là dạy người ta nấu ăn, thế nên điểm kỹ năng nấu ăn cũng coi như max cấp.
Đứa nhỏ chắc không ăn được đồ ăn nhiều dầu mỡ, hắn nghĩ thế nên dùng nguyên liệu trong tủ lạnh nấu một nồi cháo thịt bằm(*).
(*) Gốc là tiên hương hàm chúc (鲜香咸粥), tra gg thấy nguyên liệu có thịt, sò khô, mực, đậu phộng, cải làn và nấm hương nên đoán là cháo thập cẩm =))) nhưng đến đoạn dưới chỉ thấy bảo có rau củ và thịt thôi, nên chém đại là cháo thịt bằm
Nấu còn chưa xong, nhóc mập đã theo mùi thơm mò vô bếp: "Ba, ba ăn đêm còn ăn vụng sao? Con cũng muốn ăn!"
Úc Chỉ nhìn dáng người mập mạp của nhóc, giọng điệu kiên định nói: "Bữa tối mới ăn bao lâu, đã tiêu hóa xong chưa? Về phòng ngủ tiếp đi."
Úc Chỉ vừa quấy vừa canh nồi, thấy đã ổn rồi thì tắt bếp, múc một bát cháo nóng, dọn thêm một đĩa đồ ăn kèm rồi bưng vào phòng Doãn Hủ.
Nhóc mập vừa bị ba đuổi về phòng nắm chặt tay: "Quả nhiên người ta nói không sao, có mẹ kế thì có cha dượng!" Giờ nhóc thế mà lại có hai ông cha dượng luôn?!
Không ổn, thật sự không ổn! Nhóc phải tìm cách tự cứu mình!
"Cậu đang ốm, không ăn được mấy món dì giúp việc làm.
Tôi nấu cháo cho cậu."
Còn chưa nhìn thấy, Doãn Hủ đã ngửi thấy mùi thơm, cho dù hiện tại không khỏe, ăn không ngon miệng, cậu cũng muốn nếm thử.
Rau xanh, củ cải và thịt bằm quyện với mùi thơm dịu của gạo, sắc, hương, vị đều đầy đủ, hấp dẫn vô cùng.
Khó mà tưởng tượng được rằng người đàn ông này còn biết nấu ăn.
Bình thường, nếu hắn không phải bộ dáng tinh anh quyết đoán, thì cũng là bộ dáng học giả uyên bác thông minh, hôm nay nhìn bát cháo này, Doãn Hủ không khỏi ngơ người, nghĩ đến rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu bộ mặt, lại có bao nhiêu người đã từng thấy những mặt đó rồi.
Một người đàn ông như vậy, muốn tìm kiểu người yêu người tình nào mà chẳng được, cần thiết phải chơi trò tâm cơ với đứa nhỏ còn chưa kịp lớn là cậu sao?
Không cần thiết.
Doãn Hủ tin rồi.
Người đàn ông này thật sự không muốn lên giường với cậu.
Úc Chỉ thấy cậu bưng bát không nói lời nào, nghĩ cũng không còn chuyện gì nữa, liền bảo cậu: "Cậu cứ từ từ mà ăn, đêm nay cũng ngủ thật ngon vào.
Nếu mai vẫn chưa khỏe, tôi sẽ xin chủ nhiệm lớp cho cậu nghỉ một ngày."
Nói xong hắn quay người định đi, nhưng lại dừng chân, nghiêng người liếc thiếu niên một cái, khẽ cong môi, dịu giọng nói: "Ngủ ngon."
Doãn Hủ ngẩng đầu nhìn hắn từng bước rời đi, nhìn bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt mình, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt.
Đặt bát xuống, sửa sang lại quần áo.
Hắn cho rằng bộ dáng vừa rồi của cậu là đang dụ dỗ.
Nhưng thật ra, trận ốm này mới là phép thử thật sự.
Bây giờ đã có kết quả.
Hắn thật sự quan tâm đến cậu.
Giúp cậu sửa hộ khẩu, giúp cậu đánh bại nhà họ Lâm, cho cậu đến trường, dạy cậu học, giúp đỡ trại mồ côi nơi cậu từng sống, chăm sóc lúc cậu bị ốm......!
Nhưng lại không muốn ngủ với cậu.
Còn có thể vì lý do gì?
Doãn Hủ suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ được đến đáp án mà lúc sáng sớm cậu đã đoán ra.
Nhất thời tâm trạng phức tạp khó bề phân biệt.
Có hơi chút bối rối, lại hơi chút vui mừng.
——Hắn thích cậu.
.