*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong căn hộ nhỏ của Cường, Phương đang ngồi khoanh chân ôm con mèo của hắn trong tay, bé mèo hưởng thụ sự chiều chuộng của nàng, đang nhắm mắt say ngủ. Phương luyên thuyên nói:
"Anh biết không? Sắp tết chỉ kêu em mua củ kiệu, em cũng mua củ kiệu, chỉ vui lắm bảo lột xong làm biếu cho bên nhà chị Ngọc một ít. Vậy mà lột được phân nửa, phân nửa chị ấy đổ thùng rác mẹ rồi."
Mấy hôm trước người người nhà nhà háo hức đi mua củ kiệu về làm, bạn nhỏ Thư thấy vậy cũng bảo với Phương mua cho mình vài kí về, rảnh rỗi lột kiệu sẵn tiện ngâm để ăn tết, dư còn có thể biếu cho bên Ngọc. Phương đi chợ thấy vậy cũng xách về hai ba kí, đem ngâm nước rửa sạch phơi khô cho Thư cắt.
Ban đầu Thư cắt rất hào hứng, nhưng càng về sau càng mệt, hôm đó đang ngồi lụi cụi cắt bỗng nhiên cầm thau củ kiệu đứng lên đổ vào thùng rác hết. Hành động vô cùng dứt khoát, thể hiện sự mạnh mẽ liều lĩnh can đảm của mình. Tự lên order vài ba hủ về nhà ăn, tối về Phương thấy, chị ấy mới bảo là: "Order ăn cha nó cho rồi."
Còn vừa nằm trên giường vừa nhịp nhịp chân theo nhạc, đúng thật là vô cùng thảnh thơi.
"Em có thấy em nói về chị Thư hơi nhiều không?" Nãy đến giờ một tiếng đồng hồ ở bên cạnh nhau mà Phương một tiếng cũng chị ấy, hai tiếng cũng là chỉ, chị Thư, hắn nghe đến phát mệt.
"Có hả? Tại giờ sống chung với chị Thư nên kể thì kể về chỉ chứ về ai."
Cường rút trong bao thuốc ra một điếu, hắn châm rồi cho lên miệng rít một hơi. Làn khói trắng nhạt từ miệng hắn thoát ra ngoài, kèm theo một câu: "Em toàn ở với mấy con les. Hết con My đến con Ngọc, rồi lại con Thư."
"Anh kêu ai mà con My con Ngọc con Thư? Mấy con les? Sao anh nói năng chả tôn trọng ai vậy?" Tâm trạng đang vui vẻ bỗng nhiên bị Cường đánh gãy, bây giờ Phương không còn gì ngoại trừ bực mình.
"Chứ còn con mẹ gì nữa? Lúc đéo nào cũng Thư Thư, còn ở chung nhà với nó, em định quen tôi để qua mắt thiên hạ à?" Hắn đột nhiên không ngậm điếu thuốc trên miệng nữa, quát lên một tiếng thật lớn.
"Ohhhh. Ôi thật bất ngờ."
Nàng kéo dài chữ ồ ra như một lời mỉa mai nồng đậm, xui cho hắn là hắn yêu phải một người điên, chẳng phải Phương hiền dịu ngoan ngoãn gì cho kham.
"Tôi nói anh biết, anh không có quyền nói chuyện với tôi như vậy đâu." Phương thả con mèo xuống đất, tránh không cho nó hoảng sợ vì tiếng cãi nhau của hai người. Nhân danh cô giáo Cẩm Lan, nhân danh bản thân là một trong những học trò xuất sắc nhất của cô, nàng chửi một tràng: "Thứ bản mặt xấu tàn nhẫn tàn canh mà không biết thân phận của mình, xấu nhất mà tưởng đẹp nhì, cái bản mặt mày tu luyện mười năm nữa vẫn xấu, như nồi cháo heo vậy đó."
Nói rồi tát vào đầu hắn một cái rồi mới đứng lên lấy dép đi về, chiêu tát vào đầu này không phải học từ nàng Cẩm Lan, nàng học từ chị Ngọc. Bình thường mà sơ sẩy một chút đều bị tát vào đầu một cái tung cả tóc, bị riết thành quen, từ kẻ bị ức hiếp thành kẻ đi ức hiếp, ranh giới chỉ cách một tờ giấy mỏng.
"Đéo yêu nữa trả dép bố về, cái thứ bá dơ hèn hạ." Phương bực dọc mang dép vào, thà là về nhà chơi với Thư còn vui hơn.
"Ok chia tay, đố em tìm ra được người như tôi."
"Lạy anh, một thằng như anh là đủ kinh tởm rồi. Hihi." Phương vẫy vẫy tay rồi đi về nhà trong sự tức tối của hắn. Chia tay thì chia tay, dù sao nàng cũng chẳng cần phải yêu đương nghiêm túc làm gì.
Lấy con Lead thần thánh của mình chạy vèo vèo về nhà, Phương chính là bá chủ của con đường này, sang trái xi nhan phải, sang phải xi nhan trái, tạo nghiệp cuối năm vô cùng nhiều. Vừa mở cửa nhà ra đã thấy chị Thư nằm giang hai tay hai tay ở dưới sàn ngủ, tướng ngủ không thể nào xấu hơn.
Nàng cởi giày, treo áo khoác lên rồi đi vào bên trong, dùng chân đá đá vào người chị ấy kêu chị ấy dậy.
"Này... này... giường sao không ngủ?"
Thư ư ư trong miệng rồi nghiêng người ngủ tiếp. Phương hết cách, nàng đành phải cúi người xuống ôm chị ấy lên giường. Mới tháng trước còn ốm như cò ma, hai xương bả vai nhô lên ghê gợn, bây giờ Phương bế còn muốn không nổi. Chẳng trách chuyên ngành của Phương ở nhà là cho heo ăn, Thư không thể nào không béo.
Bế được Thư lên giường rồi nàng mới nhìn bên dưới sàn cực kì bề bộn, nào là giấy, là viết chì màu, viết chì, gôm nằm lăn lóc. Vì mắt cận nên nàng phải hí mắt nhìn xem Phương đang vẽ cái gì, đến khi phát hiện vẽ cái gì bèn mặt mày tím ngắt, bà chị này đang vẽ ảnh nude cho nàng. Thật là vãi cả thần linh!
"Ê! Ê! Chị kia! Dậy coi." Phương lay lay cho Thư dậy, đúng là ở không không có gì làm, vẽ hình ảnh bậy bạ của nàng, còn vẽ đến kinh tởm đến vậy.
Thư mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, thấy Phương cầm giấy a4 của mình trên tay bèn giật lại, ôm vào ngực mình.
"Em tự tiện xem đồ của chị..."
"Chị vứt dưới sàn nha. Không phải em lục đồ của chị."
"Nhưng đồ chị vứt ở sàn cũng là đồ của chị, em không được xem." Thư cãi bướng, mắt vẫn còn bị dính lại do mới ngủ dậy, não chỉ mới load được 30%.
Phương giật lại tờ giấy a4, nàng vốn dĩ không tức giận cũng bị biến thành tức giận: "Tự nhiên chị vẽ em khỏa thân làm gì?"
Thư nghe vậy càng tức tối hơn nữa, cô giật lấy tờ giấy a4, chỉ vào nhân vật mình vẽ: "Chị rõ ràng vẽ đầu cứt, tự nhiên em nhận là mình vậy?"
"Trong nhà này chỉ có em với chị, chẳng lẽ chị vẽ chị?"
Thư bĩu môi: "Vô duyên, chị vẽ người yêu chị không được hả?"
"Khoan..." Phương giơ tay lên, ra hiệu cho trận chiến nên được ngừng lại một chút. "Chị nói người yêu chị... Chị cũng yêu con gái hả?"
"Kệ cha chị." Thư ôm bức tranh của mình nằm xuống giường, còn sợ Phương có thể nhìn mình nên che chăn lại, đúng là đồ Phương đáng ghét.
"Sao xung quanh tui ai cũng yêu nữ hết vậy cà." Phương cũng nguẩy đít đi chỗ khác, có lẽ cô là người duy nhất thẳng trong đám bạn này rồi.
Thư tự vuốt vuốt ngực mình cho đỡ sợ, đúng là Phương đáng ghét, nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét. Nhưng cũng may Phương chưa lật đến mặt sau của tờ giấy.
Đằng sau tờ giấy Thư đề: "Phương cục cứt"
Ba chữ to tròn sáng giá.
--------
Xin lỗi nếu Phương hay chửi bậy, xin các cậu hãy chấp nhận sự thật rằng Phương hay chửi bậy nha, Phương là để yêu, hãy yêu Phương.
Dưới đây là tranh cô gái đầu cứt mô phỏng của bạn Thư.