Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Khoe Vợ Hàng Ngày



Chương 127 
 
Hai người cách nhau một khoảng, im lặng đối diện nhau.

Bỗng nhiên, Lam Nhược khẽ cười một tiếng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Sau đó cô ấy thuận tay đóng cửa phòng lại, chậm rãi đi tới chỗ của Lăng Vi, mãi cho đến khi hai người chỉ cách nhau có nửa bước mới dừng lại, sau đó thoải mái hào phóng nắm lấy tay của Lăng Vi, đặt lên trên bụng của mình.
 


Mặc dù Lăng Vi đã đoán được sẽ là như vậy, nhưng khi đối mặt với hành động bình tĩnh này của Lam Nhược, cô vẫn bị dọa sợ, “Chị Lam Nhược, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sao lại có con?”

Dáng người của Lam Nhược vẫn luôn thiên về gầy, nhưng lúc này, tay của Lăng Vi lại có thể cảm nhận được, bụng của cô ấy có hơi hơi phồng lên.

“Đã sắp bốn tháng rồi, bây giờ vẫn chưa quá rõ ràng, sau năm tháng sẽ bắt đầu lộ bụng, gần đây chị vẫn luôn đọc sách về mặt này, học được không ít.” Lam Nhược cúi đầu nhìn xuống bụng mình, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng chậm rãi, giống như sợ sẽ dọa đến đứa nhỏ trong bụng vậy.

Nhìn bộ dáng này của cô ấy, Lăng Vi cũng nhịn không được hạ thấp giọng, “Sắp bốn tháng? Khi đó chúng ta còn ở trong đoàn phim《Mặt Trái》!” Vừa dứt câu, Lăng Vi cảm thấy mình không cần hỏi đứa nhỏ là của ai nữa, lúc còn ở đoàn phim, người duy nhất từng có gút mắc tình cảm với Lam Nhược, chính là Lục Khuynh.

Nghĩ đến đây, Lăng Vi lại hỏi: “Lúc ở đoàn phim, có một ngày chị đột nhiên xin nghỉ không tới diễn, mà tâm trí của anh Lục lại không yên suốt cả ngày hôm đó, có phải trước đêm đó đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Lam Nhược gật gật đầu, “Ừ, buổi tối ngày đó chị và anh ấy lên giường, là chị chủ động.”

Lăng Vi:……

Cho nên mới nói, người yêu trước đã định sẵn sẽ là người thua, “Chị, anh Lục biết việc này chưa?”


Lam Nhược liếc nhìn cô một cái, “Em cảm thấy chị sẽ nói cho anh ấy biết sao? Đứa nhỏ này là của chị, không liên quan tới anh ấy.”

Lăng Vi nói: “Chị thật sự yêu anh ấy đến như vậy? Yêu đến không tiếc sinh con cho anh ấy?”

Hiện giờ nhớ lại, lúc ấy ở đoàn phim đúng là cô biết Lam Nhược phim giả tình thật với Lục Khuynh, nhưng nhìn bộ dáng khi đó của Lam Nhược cũng không có chấp nhất đến nổi không phải anh không gả, sao đột nhiên lại muốn sinh con?

Lam Nhược cong môi lên lộ ra một nụ cười chua xót, buông tay Lăng Vi ra, đi đến mép giường ngồi xuống, sau đó cởi giày ra rúc người vào trong ổ chăn. Lăng Vi thấy thế cũng nằm lên bên cạnh cô ấy, nói: “Đêm nay em ngủ với chị nhé.”

“Ông chủ Tạ biết được có thể trực tiếp đuổi chị ra khỏi nhà hai người hay không? Dám chạy đến nhà anh đoạt bà xã của anh, quả thực chán sống rồi.” Lam Nhược cười nói.

Lăng Vi lắc đầu, cười nói: “Anh ấy sẽ không gây rối vô cớ như vậy, chị để em ở cùng chị đi, em muốn trò chuyện với chị.”

Lam Nhược cũng không nói gì nữa, cùng Lăng Vi ngây ngốc nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai người nằm trong cùng một ổ chăn cũng không có thật sự dựa gần nhau, ở giữa còn có một khoảng trống đủ để một người nằm.
 


“Chị, chị rốt cuộc nghĩ như thế nào thế?” Lăng Vi nhịn không được tò mò hỏi cô ấy, một người phụ nữ chưa kết hôn đã có con cần phải có bao nhiêu sự dũng cảm đây.

Đợi một hồi lâu, cô mới nghe thấy Lam Nhược thở dài nói: “Từ khi bước vào giới giải trí, chị đã yêu đương vài lần, nhưng không có lần nào lâu dài cả, chị biết tình cảm không thể cưỡng cầu, không cần cũng được.” Nói tới đây, Lam Nhược rốt cuộc cũng rời mắt khỏi trần nhà, ngược lại quay đầu qua nhìn Lăng Vi, ánh mắt của cô ấy sáng lấp lánh, kiên định, nói: “Khi phát hiện mang thai chị cũng rất kinh ngạc, suy nghĩ đầu tiên là không thể giữ, nhưng lúc sau chị cảm thấy đứa nhỏ này đến với chị thì đã là của chị rồi, nghĩ như vậy, chị lại không muốn phá bỏ nó nữa, chị muốn sinh nó ra, không liên quan tới chị có yêu cha nó hay không.”

Lăng Vi im lặng nhìn cô ấy, sau đó nói: “Chị thật khờ, nuôi đứa nhỏ rất vất vả, huống chi chị còn phải làm việc.”

Lam Nhược nói: “Mấy năm nay chị tích cóp được không ít tiền, cho dù sau này chị không diễn nữa thì cũng sẽ đủ sống cuộc sống bình thường.”

Lăng Vi lắc đầu, “Chị còn trẻ như vậy, thật sự cam tâm tình nguyện sống cuộc sống bình thường sao? Chờ sau nửa năm trở về, chị phát hiện danh tiếng của mình xuống dốc rồi chắc là sẽ chịu không nổi, em sợ đến lúc đó chị sẽ hối hận.”

Lam Nhược nói: “Đến lúc đó hối hận đến lúc đó tính, bây giờ quyết tâm của chị đã định.”

Lăng Vi nói: “Được rồi, em không khuyên chị nữa, về sau có cái gì em có thể giúp đỡ thì chị cứ việc nói.”

Lam Nhược cười khẽ, “Có phải chị đã ôm được đùi vàng rồi hay không?”

Lăng Vi đắc ý nói: “Đương nhiên.”

Lam Nhược nói: “Vậy để con chị nhận em làm mẹ nuôi đi.”

Lăng Vi gật đầu, sau đó nhếch miệng cười nói: “Năm nay em cũng chỉ mới 23, vậy mà đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi!”

Lam Nhược chớp chớp mắt, “Vậy em cũng tự mình sinh một đứa đi?”

Lăng Vi lắc đầu, “Chắc sẽ không nhanh như vậy đâu.”

“Bây giờ em và ông chủ Tạ đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, sinh con chắc cũng nằm trong kế hoạch đi.” Lam Nhược nói.

Lăng Vi vặn vẹo cơ thể ở trong ổ chăn, sau khi tìm được tư thế thoải mái nhất rồi mới nói: “Em diễn xong Thiên Hạ, trên tay còn có một bộ phim điện ảnh, chờ khi em diễn xong bộ phim điện ảnh kia rồi mới lên kế hoạch sinh con đi, nhưng em định sinh cho ông chủ Tạ vài đứa, cho nên chắc phải sinh sớm một chút.”

Lam Nhược bị dọa nhảy dựng, “Sinh vài đứa? Anh ấy yêu cầu?”

Lăng Vi cười nói: “Là tự em muốn sinh vài đứa, ít nhất sinh ba đứa đi.”

Lam Nhược thở dài, “Em nghĩ thoáng thật đó, rất nhiều người phụ nữ đều sợ sinh con, bởi vì sinh con xong sẽ già sẽ xấu.”

Lăng Vi híp mắt, vô cùng tự tin nói, “Em có xấu đi thì ông chủ Tạ nhà em cũng sẽ không ghét bỏ.”


Lam Nhược bị bộ dáng của cô chọc cười, hai người cười ngây ngô nửa ngày, Lam Nhược mới nhẹ giọng nói với cô: “Tiểu Vi, chuyện này em đừng nói cho Lục Khuynh biết, cho dù có một ngày anh ấy tìm em hỏi về chị, em cũng đừng nói.”

Lăng Vi khó hiểu, “Vì sao? Anh ấy tìm chị, chị không vui sao? Anh Lục là người có trách nhiệm, nếu anh ấy biết chị sinh con cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ phụ trách.”

Lam Nhược kiên định nói: “Bảo bảo là của một mình chị, chị không cần ai tới phụ trách, em chỉ cần giúp chị giữ bí mật là được.”

Lăng Vi thở dài, cô cảm thấy Lam Nhược làm như vậy là không thỏa đáng, đứa nhỏ là của cô ấy, cũng là của Lục Khuynh, Lục Khuynh thân là cha, anh ta có quyền biết sự tồn tại của đứa nhỏ này.

Mặc dù không ủng hộ cách xử lý của Lam Nhược, nhưng nếu cô ấy đã yêu cầu như vậy, Lăng Vi chắc chắn sẽ không tùy tiện đi nói với Lục Khuynh, chỉ là vẫn cảm thấy Lục Khuynh rất đáng thương, cuối cùng cũng không biết mình có đứa nhỏ.

Lúc hai người trốn ở trong ổ chăn nói chuyện thì ông chủ Tạ lại đang trừng mắt nhìn cái giường “lạnh tanh”.

Xem ra anh thật sự quá cưng chiều cô rồi, cho nên mới làm cô vô pháp vô thiên như vậy, lại còn sảng khoái với anh xong liền bỏ chạy, 419 (*) cũng không có nhanh chóng như vậy đâu!
 
[(*) “419" là "một thuật ngữ trong tiểu thuyết, 419 = for one night = tình một đêm".]

Mặc dù biết Lam Nhược tới đây, Lăng Vi chắc chắn sẽ dính lấy cô ấy, nhưng không ngờ nửa đêm cô lại chạy đi la cà, hơn nữa vừa đi là đi luôn. Tạ Thanh Nghiên nhìn thời gian trên di động, lúc này chắc là đã đi được nửa tiếng rồi! Không làm ấm chăn cho anh thì thôi, vậy mà còn làm anh phòng không gối chiếc, quả thực quá buồn cười!

Giương mắt nhìn di động của Lăng Vi đặt ở trên tủ đầu giường, Tạ Thanh Nghiên cầm lấy mở khóa, tìm được tên của Lam Nhược ở trên WeChat xong, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô ấy, “Trả bà xã của tôi lại cho tôi.”

Không bao lâu sau, Lam Nhược trả lời lại, “Không, đêm nay cô ấy ngủ ở chỗ tôi rồi.”

Tạ Thanh Nghiên: “Tôi không cho.”

Lam Nhược: “Tôi đâu có trưng cầu ý anh.”

Tạ Thanh Nghiên: “Lập tức kêu cô ấy trở về, bằng không tôi sẽ đi xuống đoạt lấy người.”

Lam Nhược: “Ông chủ Tạ, đừng nhỏ mọn như vậy mà.”

Tạ Thanh Nghiên: “Xin gọi tôi là vua giấm Tạ, cảm ơn.”

Lam Nhược:……

Đợi một phút đồng hồ, bên kia không trả lời lại nữa mà trực tiếp gọi điện thoại tới. Tạ Thanh Nghiên nhìn hai chữ Lam Nhược hiển thị trên màn hình, hận không thể trực tiếp ném di động đi, đáng tiếc đây là di động của Lăng Vi, anh không động vào được.

Bắt máy lên, Tạ Thanh Nghiên hung ác dữ tợn nói, “A lô!”

Nhưng mà đầu dây điện thoại bên kia không phải là Lam Nhược, mà là người phụ nữ làm anh vừa yêu vừa bực.

“Ông xã ~” Lăng Vi ngọt ngào gọi một tiếng.

Tường thành sắt thép Tạ Thanh Nghiên mới vừa dựng lên ở trong lòng lập tức đổ sập, trong lòng vừa mềm mại lại nhộn nhạo, “Còn biết gọi anh là ông xã? Vậy bây giờ em đang ngủ ở trên giường của ai?”

Lăng Vi cười nói, “Chị Lam Nhược hiếm khi tới một lần, hơn nữa ngày mai chị ấy sẽ phải đến Mexico rồi, em muốn trò chuyện với chị ấy, thảo luận về chuyện đóng phim.”

Tạ Thanh Nghiên không cho thương lượng, nói: “Muốn nói gì thì chờ ngày mai hãy nói, bây giờ trở về ngủ.”

Thấy thái độ của anh quá kiên quyết, Lăng Vi liền dùng đến tuyệt chiêu làm nũng, “Ông xã ~~ Anh ơi ~~ anh đồng ý đi mà, đồng ý đi mà ~~”

Tạ Thanh Nghiên cười hừ, thong thả ung dung nói: “Em lựa chọn tự mình trở về, hay anh đi xuống khiêng em trở về?”

Lăng Vi:……


Tạ Thanh Nghiên nguy hiểm cười cười nói: “Ngoan, cho em thêm mười phút để từ biệt với cô Lam, mười phút sau em không đi lên, anh sẽ đi xuống đoạt người.”

Lăng Vi yếu ớt hỏi: “Nếu em thà chết chứ không chịu khuất phục thì sao?”

Tạ Thanh Nghiên thong thả ung dung nói: “Vậy anh sẽ mang cái gối xuống, ba người chúng ta ngủ cùng một giường đi, yên tâm, anh có chìa khóa phòng.”

Lăng Vi:……

Tạ Thanh Nghiên: “Đề nghị này thế nào?”

Lăng Vi nghẹn nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ lưu manh!”

Tạ Thanh Nghiên hạ giọng, “Ngoan, anh đã làm ấm ổ chăn cho em rồi, bổn soái ca sẽ chờ em đến sủng hạnh nha.”

Lăng Vi: “Anh à, em đang mở loa ngoài.”

Tạ Thanh Nghiên:……

“Cho nên, Lam Nhược cũng nghe thấy rồi?” Tạ Thanh Nghiên hỏi.

Lăng Vi thành thật đáp: “Đúng vậy.”

Tạ Thanh Nghiên hừ lạnh: “Lời cho cô ta rồi, giọng nói dụ hoặc lòng người này của ba ba không phải ai cũng có thể nghe.”

Lam Nhược:……

Cô không muốn nghe, thậm chí còn muốn đi rửa lỗ tai có được không!

Cuối cùng, Lăng Vi vẫn khuất phục dưới dâm uy của Tạ Thanh Nghiên, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ chính ở lầu ba, sau đó ỡm ờ lại sủng hạnh Tạ Thanh Nghiên một hồi, sau khi làm xong cả người đều nằm liệt, cũng không còn tinh lực đi rối rắm chuyện Lam Nhược chưa kết hôn đã có con nữa.

Trước ba mươi tết, mới sáng sớm Lam Nhược đã thu dọn xong mọi thứ, nói tạm biệt người của nhà họ Tạ xong liền ngồi xe cho lão Nghiêm đưa đến sân bay. Vào ngày mọi người trong nước xum họp đoàn viên, cô ấy lại cô đơn chiếc bóng bay sang bên kia đại dương để hoàn thành kế hoạch lớn trong cuộc đời của cô ấy.

Mặc dù Lăng Vi không tán thành cách làm của cô ấy, nhưng cũng vô cùng hâm mộ sự dũng cảm của cô ấy, chuyện này nếu đổi lại là mình, Lăng Vi chắc chắn sẽ không dám nghĩ tới.

Đời trước, từ sau khi mẹ của Lăng Vi qua đời, Lăng Vi đều không có làm tiệc mừng đón năm mới chân chính, hoặc là sẽ đón cùng với bạn bè, hoặc là sẽ đón cùng với người trong đoàn phim, chứ chưa bao giờ có thể cùng những người mình thích nhất quây quần đón một năm mới giống như bây giờ.

Mặc dù mọi người trong nhà chạy đến Hoành Điếm ăn tết, nhưng vẫn đặt mua hàng tết, vẫn tuân theo tập tục cần có, lão Nghiêm cũng sớm đã cùng mọi người chuẩn bị xong cơm tất niên.

Còn Lăng Vi thì mang bé Tạ đi ăn đồ ăn vặt hoa quả sấy khô, có khuyên cũng khuyên không được.

Kết quả còn chưa kịp ăn cơm tất niên, Lăng Vi đã cảm thấy cả người đều không thích hợp, bụng không thoải mái cảm thấy muốn ói, ngay cả món chè ngày thường cô thích nhất cũng chỉ mới nghe thấy tên thôi là cô đã buồn nôn muốn ói rồi.

Sau đó, cô thật đã nôn ra……

 


Nhấn Mở Bình Luận