Chuyển ngữ: Trang TửBiên tập: Tiểu SênNhà họ Ngụy có một hầm băng được xây ngầm dưới mặt đất, chuyên dùng để dự trữ băng giải nóng cho mùa hè. Hiện giờ mùa đông mới qua không lâu, trong hầm băng vẫn còn chứa rất nhiều băng dự trữ. Vú già vâng mệnh, lập tức đi tìm nội quản sự của Ngụy gia là Trương bà bà để xin băng. Trương bà bà biết được phía Tây phòng muốn dùng băng, lại có vẻ muốn cần gấp, còn muốn càng nhiều càng tốt, mặc không rõ cho lắm nhưng bà vẫn ngay lập tức cầm chìa khóa mở cửa xuống hầm lấy băng, được hai thùng lớn, bà gọi người tới khiêng lên, đưa đến Tây phòng, Tiểu Kiều bảo để băng ở cửa phòng tắm.
Nhóm vú già rời khỏi, lúc Tiểu Kiều cùng đi ra đóng cửa thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, biết là Ngụy Thiệu lấy băng, nhớ tới trên người hắn lúc này không một mảnh vải che thân, nàng không dám quay đầu lại xem lần nữa.
Sau đó nàng nghe được trong phòng tắm truyền đến hai tiếng ” Ùm… Ùm” thanh âm vật rắn rơi xuống nước, nàng biết chắc đó là tiếng băng được đổ vào trong bồn. Được một lúc, bên trong lại yên tĩnh trở lại.
Vừa rồi lúc chờ băng đến, Tiểu Kiều đoán ngay được hắn muốn thứ này làm gì. Mới đầu nàng tưởng hắn muốn tắm nước lạnh để rèn luyện thân thể. Lại nghĩ có vẻ không giống, hơn nữa quá mức bất hợp lý, rõ ràng đang yên đang lành ăn xong bữa cơm ở Đông phòng trở về, sao lại muốn tắm nước lạnh để rèn luyện cơ thể được. Đương lúc khó hiểu, nàng bỗng nhớ lại khi hắn đi vào mặc dù bước chân vội vàng, nhưng nàng thoáng nhìn thấy phía dưới hắn có vẻ dựng đứng khác thường, chẳng qua lúc đó bị hắn đẩy ra, luống cuống tay chân nên không suy nghĩ gì nhiều.
Lúc này nghĩ lại, nhớ đến cử chỉ khác thường của hắn, Tiểu Kiều bỗng tỉnh ngộ, cả người đều cảm thấy xấu hổ…
Nhưng nàng vẫn còn một thắc mắc, tại sao đang êm đẹp hắn lại bị như vậy?
Không cần suy nghĩ nhiều, nàng cũng biết đây nhất định không phải là bộ dáng một nam nhân bình thường nên có. Hiểu ra điều này,Tiểu Kiều định đi ra ngoài tránh một chút, đợi hắn hạ hỏa xong mới về.
Đây không chỉ là vấn đề an toàn của bản thân, Tiểu Kiều suy đoán, có lẽ hắn cũng không muốn nàng ở lại nhìn hắn như vậy.
Có điều hắn ở bên trong đã lâu rồi, trừ tiếng băng đổ vào bồn lúc ban đầu thì không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa, nàng lại cảm thấy có chút lo lắng. Nín thở, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng. Bên trong không có tiếng động nào.
Cuối cùng Tiểu Kiều vẫn bước lại, cách mành vải hỏi: “Chàng… sao rồi?”
Bên trong vẫn không một chút động tĩnh.
Tiểu Kiều chợt thấy bất an. Chần chờ một lát, nàng vén rèm đi vào.
Cả người hắn chìm trong nước, chỉ lộ ra cần cổ. Lớp băng dày nổi trên mặt nước đã tan bớt. Đầu hắn hơi ngửa về phía sau, chau mày, nhắm mắt lại, vẻ mặt vẫn khó chịu.
Nghe thấy động tĩnh, hắn chậm rãi mở mắt.
Thấy hắn còn sống, Tiểu Kiều nhẹ nhàng thở ra. Không dám nhìn hắn, mí mắt nàng rủ xuống, nhìn chằm chằm vào đống quần áo bị hắn giật xuống ném trên mặt đất, cố gắng dùng giọng bình thường nói với hắn: “Vậy thiếp ra ngoài trước. Thiếp sẽ đứng chờ ngoài cửa phòng. Nếu chàng tắm xong hoặc có việc gì khác, chỉ cần gọi một tiếng là được.” Nói xong nàng vội vàng quay đầu rời khỏi, đi được hai bước liền nghe thấy tiếng hắn phía sau: “Ta khát nước… Giúp ta rót nước…” Giọng hắn khản đặc.
Tiểu Kiều khẽ giật mình, “A” một tiếng, vội vàng đi rót nước.
“Nước đây.” Nàng đưa nước tới, khẽ nói.
Lông mi Ngụy Thiệu thoáng run rẩy, giống như cánh bướm mỏng manh.
Hắn chậm rãi mở mắt nhìn nàng, ngồi thẳng lại, từ trong nước giơ lên cánh tay nhận lấy chén trà.
Tay nàng không cẩn thận chạm phải tay hắn. Mặc dù chỉ là một cái chạm rất ngắn, nhưng Tiểu Kiều vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ làn da hắn truyền đến. Bỏ thêm nước băng có vẻ không giúp hắn giảm nhiệt xuống là bao.
Ngụy Thiệu ngửa đầu uống nước, Tiểu Kiều nghe được rõ cổ họng hắn phát ra từng tiếng “ừng ực”, hầu kết theo động tác chuyển động lên xuống mãnh liệt, mấy khối băng nổi trên mặt nước đụng phải ngực hắn liền tan ra, một vài khối khác chưa kịp nổi trên mặt nước từ từ xoay xung quanh.
Hắn uống xong mấy ngụm nước. Tiểu Kiều nhận lại chén, chần chờ nói: “Nếu chàng thật sự không thoải mái… Vậy thì, để thiếp đến Bắc phòng nói một tiếng cho tổ mẫu…”
“Đừng cho tổ mẫu biết!” Hắn lập tức cắt đứt lời nàng.
Tiểu Kiều ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Thiếp hiểu rồi. Chàng còn muốn thiếp làm gì không? Nếu không có thì thiếp ra ngoài trước.”
Ánh mắt Ngụy Thiệu dừng trên người nàng một lát, hầu kết lại lần nữa khẽ nhúc nhích.
“Rót chén nữa, nhiều hơn một chút…”
Sau cùng hắn lẩm bẩm, thanh âm khàn khàn như thì thầm. Nói xong hắn nhắm mắt, đầu tựa lên vách thùng.
Tiểu Kiều “A” một tiếng, “Chàng chờ một chút”, nàng tự trách mình hồ đồ, không mang cả ấm trà đưa cho hắn uống, nàng vội vàng xoay người cất bước, nhanh chóng đi đến cửa phòng tắm, nhấc tay đang định vén màn trướng lên thì chợt nghe sau lưng có tiếng “Ào” của nước bị trào ra, xen lẫn tiếng băng rơi xuống đất.
Ngụy Thiệu đột nhiên mở mắt bước ra khỏi thùng, chân trần giẫm trên mặt đất đuổi theo nàng. Nước từ bả vai cùng sau lưng theo động tác của hắn nhanh chóng hợp một dòng nước nhỏ, xuôi theo từng đường nét cơ bắp chảy xuống, lưu lại sau lưng một đường nước dài.
Tiểu Kiều sững sờ, còn chưa kịp quay đầu lại thì sau lưng đã nóng lên, người đã bị thân thể nam nhân cao lớn rắn chắc phía sau ôm lấy.
Ngụy Thiệu ôm nàng từ phía sau, cánh tay vòng qua thắt lưng nàng, siết chặt người nàng vào trong ngực, da thịt kề sát.
Xuân y trên người nàng được làm bằng tơ lụa mỏng, ôm nàng vào lòng, Ngụy Thiệu có cảm giác mát lạnh trái ngược hoàn toàn với cái lạnh của nước đá, cơ thể nàng mềm mại lạ kỳ, giống như chỉ cần hắn dùng lực nhiều hơn một chút nữa là có thể đem cảm giác mát mẻ, mềm mại này từng chút một hoàn toàn dung nhập vào trong người hắn.
Cơ thể phải chịu tra tấn rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn. Cám giác chết lặng không cách nào hóa giải bỗng như được sống dậy, sôi sục toàn thân.
Một tiếng “ư” rên rỉ từ trong cổ họng hắn thoát ra, hắn không nhịn được cúi đầu xuống, há miệng ngậm chặt vành tai mát lạnh của nàng, chiếc lưỡi nóng bỏng cuốn qua cuốn lại cắn xuống.
Tiểu Kiều bất ngờ bị Ngụy Thiệu động chạm như thế, vành tai bị hắn cắn đến tê rần, quá sợ hãi, nàng kêu lên một tiếng, lỡ tay làm rơi chén trà xuống đất. “Choang” chiếc chén bị vỡ thành hai nửa. Nàng vội vàng giãy giụa muốn thoát khỏi cánh tay hắn.
Ngụy Thiệu không kìm nén được nữa, một tay dễ dàng vác Tiểu Kiều lên, không để ý nàng giãy dụa, ném nàng lên giường, thân mình cũng đè lên.
Ngụy Thiệu không biết rốt cuộc mẫu thân cho hắn uống loại xuân dược gì mà lại hung hiểm đến vậy. Dược tính ban đầu bị hắn áp chế nhưng chẳng thể dứt hoàn toàn được. Mặc dù không dữ dội như lúc đầu, nhưng nó cứ âm ỉ dao dẳng, tra tấn cơ thể đau đớn.
Vừa rồi hắn tưởng như chính mình đã chết một lần. Giờ phút này lại sống lại, chỉ muốn hóa giải trên người nàng. Không để ý nàng giãy dụa, xé từng lớp xiêm y, đem nàng lột sạch giống hắn, tầm mắt dừng trên từng tấc da thịt trơn bóng nõn nà, mắt hắn càng vằn thêm những tia đỏ. Hắn cắn răng chuẩn bị tiến vào, bả vai bỗng đau đớn, Tiểu Kiều há mồm cắn hắn, giống con cá cắn chặt lưỡi câu không buông, những chiếc răng nhọn ghim sâu vào da thịt hắn, cắn đến chảy cả máu.
Sau đó nàng bật khóc, nước mắt từng giọt từng lăn trên khóe mắt, tiếng khóc mơ hồ đầy thương tâm, còn mang theo đau đớn.
Ngụy Thiệu bỗng dừng động tác, há miệng thở hổn hển, hắn nằm sấp trên người nàng một lúc, sau đó đột nhiên xoay người lăn xuống, ngửa mặt nằm bên mép giường, không nhúc nhích.
Vai trái của in một loạt dấu răng, còn có tơ máu đỏ thẫm từ từ chảy ra ngoài, hình dạng như trăng lưỡi liềm, mang đến một loại mỹ cảm vô cùng kỳ dị.
…
Lúc nãy hắn chỉ mới bắt đầu thôi mà Tiểu Kiều đã đau như vậy, hắn không tưởng tượng được nếu nàng bị hắn cưỡng ép xâm nhập thì sẽ thành thế nào nữa, nàng vừa đau đớn lại sợ hãi, lúc nãy bị hắn đè ép không thể nhúc nhích nên mới hung hăng cắn lên vai hắn. Lúc này cuối cùng cũng được đại xá, nàng một tay cầm lấy xiêm y, từ trên đùi hắn bò dậy, trèo xuống đất, ngay cả giày cũng không kịp đi, cứ thế chân trần bỏ chạy.
“Nàng đi đâu?”
Giọng nói Ngụy Thiệu vang lên, mang theo chút yếu ớt.
Tiểu Kiều không thèm quan tâm, chạy đến sau tấm bình phong cạnh cửa, tay chân luống cuống mặc lại xiêm y.
Ngụy Thiệu kéo chăn che bụng dưới, từ từ ngồi dậy.
Tiểu Kiều đề phòng nhìn hắn chằm chằm.
“Vừa rồi ở chỗ mẫu thân, ta lỡ uống phải xuân dược.”
Hắn nhìn Tiểu Kiều, nói. Vẻ mặt hắn chán nản, thậm chí phải nói là cự kỳ uể oải.
Tiểu Kiều sửng sốt.
“Lúc đầu nàng cũng thấy, ta cứ tưởng bản thân có thể tự giải quyết. Nhưng mà…”
Hắn ngừng lại, mắt dừng trên người Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều cuống quít nắm chặt vạt áo trước ngực, lui về sau một bước, miệng nói lung tung: “Chàng muốn gọi ai tới? Thiếp lập tức sẽ đi gọi cho chàng! Một người không đủ thì gọi hai người!”
Nàng nói xong, thấy hắn vẫn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chớp động, càng thêm luống cuống.
“Hay là chàng chờ! Nhẫn nhịn thêm lúc nữa! Thiếp mặc lại xiêm y đi nói với tổ mẫu, nhờ bà mời y…”
Nàng đang định quay người đi, Ngụy Thiệu đã nhanh chóng xuống giường chạy tới, vươn tay ôm nàng trở lại giường, tay còn lại kéo màn xuống.
Giường lập tức tối lại, mờ ảo.
Chỗ đó của hắn… Vừa rồi mặc dù không dám nhìn kỹ nhưng Tiểu Kiều vẫn có thấy qua. Mới nãy hắn còn chưa tiến vào nàng đã đau gần chết, hắn lại còn uống phải loại thuốc này. Nếu cứ tiếp tục như này mà bị hắn… về sau nhất định sẽ trở thành bóng ma trong lòng nàng mất.
Tiểu Kiều lại giãy dụa lần nữa, bị hắn một tay ấn lại. Nàng mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn vươn tay đến người nàng, nước mắt lại lần nữa trào ra, lộp bộp rơi xuống.
Hắn cầm lấy một tay nàng.
“Ta rất khó chịu. Nàng giúp ta.” Hắn nằm xuống, quay sang nhìn vào mắt nàng, thấp giọng nói.
Tiểu Kiều ngẩn ngơ. Nàng bỗng hiểu ra ý hắn.
“Tự chàng không làm được sao?” Trên mặt còn vương nước mắt, nàng nức nở nói.
“Tê rần hết rồi, không ra được. Nếu nàng giúp ta, ta nhất định sẽ không làm gì khác với nàng nữa. Ta nói được làm được.”
Hắn nói.
Tiểu Kiều ngừng khóc, nhìn về phía hắn. Trán hai người gần như chạm vào nhau. Trán của hắn nóng hổi, mặt nóng bừng như vừa uống rượu, sắc mặt ngưng trọng, chán nản.
Hắn nhìn đôi mắt đẹp của Tiểu Kiều còn rưng rưng nước mắt, cầm lấy tay kia của nàng từ từ kéo xuống dưới chăn, đè lên chỗ đó.
Mặt Tiểu Kiều lập tức đỏ bừng, đành nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy.
Ngụy Thiệu cũng nhắm mắt lại, sau đó hắn phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
…
Mẫu thân Ngụy Thiệu đúng là tìm đường chết, hại con mình chưa đủ, còn hại nàng không may gặp vạ lây. Nếu không phải bà ta là mẹ chồng, Tiểu Kiều thực hận không thể tiến lên cầm lấy cái bô to úp lên đầu bà ta. Chẳng hiểu bà cho nhi tử mình ăn cái quái gì mà dược tính lại mạnh như vậy, một lần không hết, lúc sau còn phải giằng co đến mấy lần, cho đến tận lúc trời sắp sáng mới phát tiết xong, Ngụy Thiệu cuối cùng kiệt sức mới ngủ được.
Tiểu Kiều ngủ thẳng tới tận chiều ngày hôm sau. Lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn mỗi mình nàng.
Bàn tay của nàng thật đáng thương, chẳng những bị mất hết trong sạch, còn mỏi nhừ sắp không nâng lên nổi nữa rồi.