Cả nhà đều ra ngoài chơi nên Trình Dư cũng không có ý định đợi cửa, dọn dẹp xong liền lên phòng đi ngủ, chỉ là dù cho nhắm mắt lại vẫn trằn trọc không ngừng, cậu cứ suy nghĩ miên man về chuyện Trình Ngọc đã có người mình thích.
Thật ra ngay từ đầu cậu đã biết Tạ Lâm và Trình Ngọc hoàn toàn không có khả năng, bởi vì anh trai cậu thẳng còn hơn cả thước, nếu không thì sao lại có thể không nhìn ra Tạ Lâm có ý với mình.
Suốt những năm đi học Tạ Lâm chỉ dịu dàng với mỗi một người là Trình Ngọc, cậu còn nhớ anh khó gần đến mức người ta nói mười câu mới chịu đáp lại một câu, chỉ có duy nhất một mình Trình Ngọc là kiên nhẫn hơn hẳn.
Với người mà anh thích anh có thể đem hết sự dịu dàng của mình trao đi, với người mà anh không thích cho dù làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi.
Giống như cậu ở bên anh vậy, trong ba năm này thật ra anh không hề kiệm lời với cậu, mắng cậu rất nhiều là đằng khác.
Có lẽ cậu ở bên cạnh khiến anh cảm thấy chướng mắt, nhưng có lúc anh vui vẻ cũng sẽ đối tốt với cậu, không biết có phải là anh coi cậu thành người khác mà đối tốt hơn không.
Trình Dư thở dài, đến khi nghe tiếng người nhà lục đục đi về mới im lặng thôi không nghĩ nữa.
Chẳng mấy chốc trời đã sáng, quả nhiên dưới nhà dày dép đồ đạc lại bắt đầu bị ném lộn xộn.
Từ khi cậu đi làm được hai năm thì Trình Nhật lẫn Lục Vân đều dần dà nghỉ việc, cuộc sống hàng ngày đều nhờ vào tiền cậu gửi về, năm đó họ mượn tiền cho Trình Ngọc đi học nên vay một khoản lớn, cậu cũng không biết chính xác là bao nhiêu nhưng vẫn phải trả đều đặn.
Trong ba năm này Trình Dư luôn làm ngày làm đêm, thỉnh thoảng Tạ Lâm cũng đưa cậu tiền nên cậu không cần phải dùng tiền lương của mình bù vào, thậm chí còn tiết kiệm được một khoản.
Trình Ngọc vừa học vừa làm tiền sinh hoạt hàng ngày cũng có thể tự lo, Lục Vân luôn nói nợ sắp trả hết nhưng phản ứng của bà khi cậu nói nghỉ việc hình như không đúng cho lắm.
Lúc sáng dậy cậu có gửi cho Tạ Lâm một tin nhắn nhưng mãi không thấy trả lời, đến gần trưa mới thấy có tin nhắn đến.
Trình Dư lôi điện thoại ra, quả nhiên là tin nhắn của Tạ Lâm.
Trình Dư: [Anh dậy chưa?]
Tạ Lâm: [Đau đầu.]
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Trình Dư ngập ngừng một lúc mới trả lời.
Trình Dư: [Hôm qua uống rượu?]
Tạ Lâm: [Ừ.]
Tạ Lâm: [Đau đầu lắm.]
Mỗi lần trong người không khỏe Tạ Lâm lại càng khó chiều hơn, chắc bây giờ anh đang cau có muốn tìm người sai khiến đây mà.
Ông nội Tạ đã lớn tuổi, nhà thì lớn nhưng chỉ có mỗi dì Vũ là giúp việc, tuy tính tình Tạ Lâm có tệ đến đâu thì cũng sẽ không cáu gắt với người già và phụ nữ, nghĩ vậy cậu dè dặt hỏi:
Trình Dư: [...Em qua nhà anh nhé?]
Tạ Lâm: [Ừ.]
Trình Dư không trả lời nữa, trên đường đi cậu ghé qua hiệu thuốc rồi chạy thẳng đến nhà anh.
Vừa nhìn thấy cậu Tạ Quân đã vui mừng gọi: "Tiểu Trình đến chơi đấy à?"
"Vâng ạ." Trình Dư tươi cười nói: "Tạ Lâm nói không khỏe nên cháu đem thuốc đến."
"Cái thằng quỷ sứ kia thật biết hành người khác, trong nhà thiếu gì thuốc."
Không hiểu sao Tạ Quân cứ nhắc đến cháu mình lại cằn nhằn, ông cứ kéo Trình Dư lại nói: "Mặc kệ nó, con mà cứ nuông chiều nó nhiều nó thành thói đấy."
Trình Dư chỉ cười cười không nói gì, nhưng cậu cứ cảm thấy thái độ của ông với cậu hơi khác, hình như nhiệt tình hơn thì phải.
Cậu vừa mới lên lầu đã nghe thấy ông dặn dì Vũ làm thêm bánh và chuẩn bị hoa quả, nói hôm nay cậu phải đi rồi, để cậu mang lên thành phố Nam ăn dần.
Trình Dư quen thuộc đi đến phòng Tạ Lâm, vừa mở cửa ra đã thấy anh nằm ủ rũ trên giường, nghe thấy tiếng người bước vào Tạ Lâm cũng không thèm hé mắt ra nhìn.
Cậu ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: "Hôm qua uống nhiều lắm sao? Còn khó chịu ở đâu?"
Tạ Lâm chỉ chỉ lên đầu giọng hơi uể oải: "Khó chịu."
"Em xoa cho anh nhé?"
"Ừ."
Trình Dư đổ một ít dầu xoa bóp ra tay, sau đó lại nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương của anh.
Hình như Tạ Lâm cũng thoải mái hơn một chút, sắc mặt không cau có như vừa rồi nữa.
Cậu không hỏi hôm qua anh và Trình Ngọc đã đi đâu, có khi ở nhà Trình Ngọc còn say rượu chưa dậy, cả hai im lặng như vậy yên bình hiếm thấy.
Nhân lúc Tạ Lâm không để ý, Trình Dư hơi cúi đầu xuống tham lam ngắm nhìn khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, lông mi dài rũ xuống che hết một phần da dưới mi mắt, mặc dù nhìn gương mặt này lâu như vậy rồi vẫn không hề thấy chán, cứ như có ma lực gì đó khiến cậu càng nhìn lại càng thấy quyến rũ.
Bỗng nhiên Tạ Lâm lên tiếng nói: "Em nhìn chán chưa?"
Trình Dư giật mình, giờ mới phát hiện ra cậu ngắm nhìn anh mải mê đến mức động tác cũng dừng lại, mà Tạ Lâm cũng chăm chú nhìn cậu từ lúc nào.
Cậu vội vàng lấy lại bình tĩnh tiếp tục xoa xoa cho anh, nhưng hành động nhìn lén vừa rồi bị chính chủ phát hiện vẫn khiến cậu ngại ngùng không dám nhìn thẳng mặt anh nữa, gõ má cũng thoáng đỏ ửng cả lên.
Trên mặt Tạ Lâm tràn ngập ý cười, đưa tay ra kéo Trình Dư lại gần tựa hẳn lên đùi cậu.
Trình Dư bị động tác thân mật của anh dọa cho ngơ ngác ngồi im như tượng, Tạ Lâm hắng giọng một cái giải thích:
"Như vậy...!dễ xoa hơn."
"À." Trình Dư gật đầu, tiếp tục đổ một chút dầu ra tay xoa cho anh lên tiếng nói: "Anh đau đầu như vậy hay là nghỉ thêm một ngày, em về thành phố Nam trước?"
"Tôi khó chịu em còn bỏ tôi mà đi?"
"Nhưng mà công việc của em không thể xin nghỉ lâu..."
Tạ Lâm rõ ràng không vui, "Tôi cũng không nghỉ được."
"Thế xe thì sao? Em không biết lái xe, anh thì đang ốm, xe của anh đi mượn để lại đây có ổn không?"
Tạ Lâm cáu kỉnh nói: "Thì tôi thuê người lái xe là được rồi đâu nhất thiết phải tự lái đâu, sao em ngốc thế hả? Em còn quan tâm cái xe hơn cả tôi à?"
Trình Dư nghẹn lời không biết nói gì thêm, vội ấp úng nói lảng sang chuyện khác: "Nãy em nghe ông bảo chuẩn bị quà cho em và anh mang đi, anh bảo ông chuẩn bị ít ít thôi nhiều quá không ăn hết luôn sẽ lãng phí."
"Không dưng lại tốt như vậy nhất định có ý đồ, em đừng để ý làm gì, ông ấy cáo già lắm."
Nghe những lời này Trình Dư không vui: "Sao anh có thể nói ông mình cáo già chứ?".
Truyện đề cử: Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen
"Cáo già thì tôi nói cáo già, em đừng bị vẻ ngoài của ông ấy lừa, nếu không là cáo thành tinh thì sao có thể quản được..."
Nói được nửa chừng bỗng nhiên Tạ Lâm dừng lại bực bội, "Tôi nói thì em tin đi.".