Đến bệnh viện, Tô Hải Nam năn nỉ không ngớt lời bảo vệ ở đó mới cho họ xem lại camera, hắn vừa cảm ơn rối rít vừa đẩy Tạ Lâm đi nhìn anh khó chịu nói:
"Đến người yêu của mình bỏ đi lúc nào cũng không biết nữa, chịu cậu thật đấy.
"
Suốt cả đoạn đường Tạ Lâm đều im lặng, cứ phút chốc lại nhìn vào điện thoại, nhưng những tin nhắn mà anh gửi đi thậm chí cậu còn chưa đọc chứ đừng nói là hồi đáp.
Tô Hải Nam hiếm khi trông thấy Tạ Lâm bày ra bộ mặt như vậy thở dài: "Đừng có nhìn nữa, em ấy đã muốn bỏ đi thì còn lâu mới đọc tin nhắn của cậu.
"
Tạ Lâm vẫn không hiểu: "Sao em ấy phải bỏ đi?"1
Anh luôn cảm thấy mình và Trình Dư sống chung luôn rất tốt, anh cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, tại sao cậu lại rời đi mà không nói một lời như vậy?1
Đúng lúc này bảo vệ cũng đã tìm thấy camera hành lang bệnh viện hôm đó, Tô Hải Nam chỉ vào màn hình:
"Kia rồi, xem thử em ấy có gặp ai không.
"
Tạ Lâm tạm dừng suy nghĩ của mình lại chăm chú quan sát lại tình hình ngày hôm đó.
Đầu tiên là hình ảnh Trình Dư ngồi một mình trên hành lang, cả người toàn là máu, cứ phút chốc cậu lại dùng móng cấu thật mạnh vào tay còn lại, hết nhìn vào trong phòng phẫu thuật rồi lại nhìn về phía hành lang như chờ người đến.
Tô Hải Nam như một cái máy nhận xét.
"Chắc lúc đó em ấy phải sợ lắm.
"
Tạ Lâm siết chặt tay lại cố gắng xem tiếp, không lâu sau anh dẫn Lục Vân và Trình Nhật đến, Lục Vân không nói lời nào tát Trình Dư một cái, camera ở xa nên không thu được âm thanh nhưng nhìn hành động như vậy thôi cũng khiến Tô Hải Nam nổi điên lên.
"Cái gì vậy? Đây là bố mẹ Trình Dư thật à? Tại sao lại đánh em ấy, tai nạn là chuyện ngoài ý muốn, em ấy cũng có cố tình đâu?"
"Tại sao cậu chỉ cản lại thôi thế? Nhìn em ấy đau lòng như vậy không biết an ủi em ấy à?"
"Wtf? Cậu cứ thế mà bỏ đi luôn, cậu có còn là con người không thế?"
Những lời mắng chửi của Tô Hải Nam Tạ Lâm đều không nghe rõ, anh chỉ chăm chú nhìn vào màn hình sau khi y tá đẩy Trình Dư một cái, dù không mạnh tay nhưng có lẽ do sức cậu yếu nên vai đập mạnh vào tường, phải một lúc sau cậu mới chống tay đứng dậy được.
Sau đó từ trên cánh tay cậu chảy ra bao nhiêu là máu, rơi tí tách từng giọt xuống đất, rơi nhiều đến mức ở trên camera cũng thấy dưới chân cậu đọng thành một vũng máu nho nhỏ, trái tim anh như nghẹn lại.
Tô Hải Nam che miệng nói: "Em ấy bị thương.
"
Nhưng ở trong màn hình Trình Dư như không cảm nhận được đau đớn, cậu cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào hướng họ rời đi, rõ ràng xung quanh đông người là vậy mà trông cậu giống như hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới này.
Có lẽ thấy Trình Dư chảy máu quá nhiều không lâu sau có người tiến lại hỏi cậu gì đó nhưng cậu chỉ lắc đầu, sau đó quay người rời đi.
Hiện giờ Tạ Lâm mới nhìn thấy không chỉ tay mà chân của cậu đi cũng khó khăn, từng bước chậm chạp rời khỏi nơi này.
Đi dần đến góc khuất của camera đột nhiên cậu quay đầu lại như trông chờ gì đó, nhưng trên hành lang không có thứ cậu cần tìm, lần này cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Mà chính Tạ Lâm cũng không phát hiện ra khóe mắt của anh đã cay lên từ lúc nào.
Rõ ràng lúc đấy Trình Dư đã đưa tay ra muốn giữ anh lại, vậy mà anh vẫn coi như không nhìn thấy xoay người đi mất.
Tô Hải Nam là người điềm tĩnh mà nhìn một màn này cũng điên cả lên mắng:
“Sao cậu quá đáng thế? Như vậy còn không biết tại sao em ấy bỏ đi, nếu là tôi tôi đi từ lâu rồi.
"
"Không phải.
" Tạ Lâm lắc đầu nói: "Tôi cứ nghĩ em ấy không sao nên mới đi xem Trình Ngọc trước, tôi! "
Khi nhìn thấy cả người cậu nhiều máu như vậy anh cứ tưởng rằng đó là máu của Trình Ngọc, vì ở trong điện thoại anh hỏi cậu có bị sao không, cậu nói cậu không sao, không bị thương.
Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy có khi số máu đó đều từ trên người cậu mà ra.
"Cho dù có không sao đi chăng nữa thì xảy ra chuyện ai mà chẳng muốn người yêu nhìn đến mình đầu tiên, chẳng lẽ điều này cậu cũng không hiểu à? Tôi thấy Trình Dư bỏ cậu đi là đúng đấy, ở cùng tên vô tâm như cậu có mà sớm ngày tức chết, đúng thật là đáng đời, giờ cậu tự đi mà tìm đi tôi không giúp nữa.
"
Tạ Lâm thật sự muốn tìm Trình Dư về, nhưng anh thật sự không biết tìm cậu ở đâu, anh biết sau khi rời khỏi bệnh viện cậu sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, rõ ràng là bị thương như vậy không nghỉ ngơi một chút mà lập tức rời đi.
Không lẽ cậu muốn rời xa anh nhanh đến mức đó?
Ở lại thêm vài ngày cũng không chịu được.
Suy nghĩ này khiến Tạ Lâm thật sự hoảng sợ, ở lĩnh vực khác anh đều rất thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm lại lơ ngơ chẳng khác gì một đứa trẻ, ngay cả hiện tại anh cũng không biết mình nên phải làm gì.
Tô Hải Nam không nhìn nổi nữa quát: "Cậu còn đứng đấy? Biết em ấy sẽ về nhà thì đi về mà xem lại rốt cuộc em ấy đã đi những đâu đi, khắp thành phố này chỗ nào chả lắp camera, cậu không biết đi tìm à?"
Câu nói này của Tô Hải Nam mới khiến Tạ Lâm như tìm thấy hy vọng, anh vội vàng trở về nhà, đầu tiên là xem lại camera ở chung cư, vừa bước khỏi cửa cậu đã ném luôn sim điện thoại, thảo nào anh có gọi có nhắn như thế nào cũng không có hồi âm, vì cậu đâu thể nhận được nữa.
Bận rộn hết cả ngày, chạy đến tận đồn công an, nhưng kết quả chỉ nhìn thấy Trình Dư bước lên một chiếc xe khách, cậu dừng ở đoạn đường vừa được khai thác nên chưa kịp lắp camera, ngay cả công an cũng không tìm được cậu đi đâu về đâu, mọi manh mối coi như đứt đoạn.
Tạ Lâm yêu cầu họ điều tra xem cậu dùng giấy tờ của mình đi những đâu, nhưng công an từ chối vì họ nói trường hợp này vẫn chưa đủ điều kiện để điều tra rộng như vậy.
Tranh cãi cả nửa buổi cũng không đem lại kết quả gì, hơn nữa trong đồn còn nhiều việc cứ thế hai người bị đuổi đi, lần nữa Tạ Lâm rơi vào trong vô vọng.
1.