Có thể có người sẽ nói cậu hèn nhát ngay cả tình cảm của bản thân cũng không dám đối diện, nhưng nếu đã từng thất bại một lần chắc chắn trong lòng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, cái gọi là cho thêm một cơ hội đó không chỉ đơn giản là một lời nói, một cái gật đầu là xong.
Sau ngày hôm đó Trình Dư luôn viện cớ tránh mặt Tạ Lâm ngay cả tin nhắn cũng ít phản hồi lại, hình như anh cũng hiểu cậu cần thời gian suy nghĩ nên không dồn dập chỉ im lặng chờ đợi cậu.
Căn nhà kia Trình Dư vẫn quyết định mua, một phần vì tiện một phần khiến cậu có cảm giác nó rất ấm cúng, rất giống với nơi cậu từng ao ước.
Buổi lễ thời trang của công ty diễn ra rất thuận lợi, Trình Dư nhận được nhiều lời khen từ phía tổng công ty và cậu cũng được giao toàn quyền xử lý chi nhánh bên này.
Một thời gian sau Lương Niên cuối cùng cũng thoát khỏi anh trai ác ma ở nhà, ngày đầu tiên đi làm hắn ta đã muốn nhào đến ôm lấy Trình Dư trước mặt bao nhiêu người bị cậu phũ phàng tránh sang một bên.
Lương Niên tỏ vẻ bất mãn nói: "Tôi còn chưa tính sổ chuyện cậu phản bội anh em đâu đấy, cậu còn không thèm quan tâm tôi nữa à?"
Trình Dư nâng gọng kính lên, tay vẫn cầm tập tài liệu đi vào trong phòng làm việc, Lương Niên cũng vội chạy theo sau.
Vừa mới bước vào Lương Niên đã hóng hớt hỏi chuyện.
"Cậu nói khi nào gặp mặt cậu sẽ kể với tôi chuyện của cậu và anh Tạ Lâm cơ mà, giờ gặp rồi cậu mau kể đi."
"Bây giờ đang trong giờ làm việc."
"Có sao đâu, tôi đóng cửa rồi."
Trình Dư cảm thấy giữa cậu và Tạ Lâm thật sự không có gì để nói với người khác, hoặc nói đúng hơn là trước kia cậu cũng kể với Lương Niên rồi, chẳng qua không nói rõ tên của anh là Tạ Lâm mà thôi.
Nhưng cậu im lặng không có nghĩa là Lương Niên chịu yên, hắn ta liên tục lải nhải bên tai cậu nào là: "Thật không ngờ người mà trước kia cậu nói không thể quên được là anh Tạ Lâm đó, anh ấy với anh trai tôi còn là bạn bè, cậu thấy tôi với cậu có duyên quá hay không?"
"Sớm biết người cậu quen là anh Tạ thì tôi chả dám dẫn cậu theo đâu, cũng may là lúc tôi sang Mỹ dùng thủ đoạn kha khá, không thì chắc chắn tôi và cậu đều bị bắt lại."
Trình Dư ngạc nhiên hỏi: "Dùng thủ đoạn gì?"
"Không dùng thủ đoạn thì anh tôi đã tìm được tôi từ lâu rồi." Lương Niên vừa nói vừa khoe khoang kể chiến tích trốn nhà đi trên dưới trăm lần của mình, Trình Dư lắc đầu hỏi:
"Không phải trước kia cậu nói cậu bị đuổi à?"
Lương Niên bĩu môi: "Bị bố đuổi...!là do tôi không có mặt mũi gặp anh trai nên mới trốn."
Hắn ta cũng không muốn nói về chuyện này cho lắm bèn lái sang chuyện của Trình Dư, Lương Niên chống cằm nhìn Trình Dư thở dài nói:
"Anh Tạ thì cũng tốt thật đấy mỗi tội hơi đáng sợ."
"Đáng sợ sao?"
"Cậu quen lâu vậy rồi mà không biết là anh ấy rất đáng sợ hả?"
Lương Niên vội vẫy Trình Dư lại gần, mặc dù trong phòng không có ai nhưng vẫn hạ giọng kể.
"Khi tôi còn nhỏ nhớ một lần gia đình Tạ Lâm gặp chuyện thì phải, không may mẹ anh ấy bị mất, anh ấy cứ như biến trở thành một người khác gặp ai cũng không nói chuyện.
Vậy nên tôi cũng có dám nói với anh ấy câu nào đâu, không chỉ tôi mà người chơi được với anh ấy cũng chỉ có vài người."
Mặc dù biết chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu nhưng Trình Dư vẫn tò mò hỏi: "Mẹ anh ấy...!làm sao mà mất?"
"Bị bọn bắt cóc bắt cả hai mẹ con, bác Tạ đem tiền chuộc tới nhưng không kịp, mẹ anh ấy bị người ta đẩy từ tầng cao xuống còn anh Tạ may mắn được cảnh sát cứu." Lương Niên nặng nề nói: "Sau đó mới biết bọn bắt cóc chủ yếu là muốn trả thù, còn là chú họ của anh ấy...!Chuyện trong giới nhà giàu mà..."
Nghe đến đây Trình Dư bỗng dưng cảm thấy tai như ù đi, cậu ngồi bật dậy lắp bắp hỏi lại: "Cậu nói mẹ anh ấy...!bị người ta đẩy từ trên tầng cao xuống? Anh ấy...!tận mắt chứng kiến sao?"
"Ừ.
Năm đó internet chưa phổ biến nhưng chắc báo cũng có đăng đó...!Cậu sao thế?"
Trình Dư há hốc miệng không nói nên lời, chẳng lẽ chứng bệnh sợ độ cao của Tạ Lâm cũng từ đó mà ra sao? Tuy chỉ là suy đoán nhưng nếu là thật thì ngày đó anh đi cùng cậu...
"Sau đó anh ấy và bố lúc nào cũng cãi nhau, mãi đến một ngày chú Tạ bực mình quá đuổi anh về quê luôn, từ đó tới giờ mãi hôm nọ tôi cũng mới gặp lại."
"Thật ra tôi nói câu này không có ý gì đâu, nhưng tôi cũng sống trong hoàn cảnh đó chứng kiến nhiều nên biết."
Lương Niên ngập ngừng nhìn Trình Dư không biết có nên nói hay không, hắn cố gắng sắp xếp lại từ cho cẩn thận nói: "Những người như anh trai tôi và Tạ Lâm không đơn giản đâu...!nếu cậu muốn quen anh ấy thì nên suy nghĩ cho kỹ."
Trình Dư chỉ nghe câu được câu không, cậu vẫn chưa nghĩ xa đến như thế, nhưng cậu vẫn cảm thấy Tạ Lâm cũng không đáng sợ như Lương Niên nói, kể cả trong lúc anh ghét bỏ cậu nhất cũng chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng với cậu.
Trong lúc hai người đang mải nói chuyện thì ngoài kia bỗng có tiếng ồn ào, Lương Niên ngồi bật dậy hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Trình Dư lắc đầu: "Không biết."
Hai người quay qua nhìn nhau rồi vội chạy ra ngoài xem, bên ngoài phòng làm việc trông cực kỳ lộn xộn, nhân viên thì hoảng sợ đứng tụm vào một góc, bảo vệ thì túm lấy một người đàn ông đầu tóc rối bù xù đang không ngừng gào thét:
"Cho tôi gặp giám đốc của các người, cho tôi gặp Trình Dư!"
Lương Niên sợ là kẻ gây loạn muốn kéo Trình Dư tránh đi nhưng Trình Dư ngăn lại, cậu cố nhìn thật kỹ mới nhận ra đây chính là Vương Hỷ mới không gặp cách đây một tháng.
Vừa nhìn thấy Trình Dư Vương Hỷ càng gào lên thảm thiết, gã muốn tiến đến gần nhưng bị bảo vệ ngăn lại, chỉ có giọng nói oang oang kêu lên.
"Trình Dư cậu đây rồi! Trình...!à không cậu Trình, giám đốc Trình, tôi xin cậu, tôi sai rồi thật sự sai rồi! Tôi không nên cho người đánh lén cậu, không nên bôi nhọ cậu, tôi thật sự biết lỗi rồi.
Cầu xin cậu bảo người đứng đằng sau tha cho tôi được không?"
Vương Hỷ ôm lấy đầu hoảng loạn nói: "Từ hôm đó đến giờ nhà tôi không một ngày nào yên ổn, công ty của bố tôi liên tục gặp khó khăn, tôi sắp bị ông ta đánh đến chết luôn rồi.
Cứ như vậy tôi thật sự sẽ chết mất!"
"Coi như cậu làm ơn làm phước bảo người đó tha cho tôi một lần thôi được không? Cậu bảo tôi làm gì cũng được." Thấy Trình Dư không trả lời Vương Hỷ gần như quỳ xuống dập đầu van xin.
"Tôi xin cậu đấy, xin cậu...".
Trình Dư nhìn một màn này mà không nói nên lời, trong đầu cậu chỉ còn văng vẳng lời Lương Niên vừa nói.
Tạ Lâm thật sự rất đáng sợ..