Sắc trời còn sớm, ánh nắng sớm mai vàng rực rỡ xuyên thấu rừng cây, chiếu qua cửa sổ nhỏ hẹp rải trên khoảng trống trong căn nhà gỗ, ánh nắng có chút chói mắt. Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn chỗ túi váy, lông mày nhíu chặt, biểu cảm có chút u ám, "Nhắm mắt lại, không được lộn xộn."
Khương Văn Âm vừa tỉnh, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, kêu nhắm mắt liền nhắm mắt, kêu không giãy giụa liền không giãy giụa. Nàng nằm nghiêng trên giường, cánh tay bị người tóm ở sau lưng, tư thế nằm trên giường có chút khó chịu, mặc dù không phải không thoải mái, nhưng vẫn lầu bầu một câu: "Kỳ quái."
Sau lưng, Khương Trầm Vũ nhìn chằm chằm phần gáy trắng nõn của nàng, chậm rãi buông tay ra. Sau đó hắn xoay người từ trên giường ngồi xếp bằng thẳng lên, rút từ trên đầu ra một cây mộc trâm, mái tóc đen bóng mềm mại dường như nước chảy đổ xuống hai bờ vai, tay áo rộng lớn che khuất thân dưới, trầm giọng, nói: "Tướng ngủ của gươi xấu thật."
Khương Văn Âm: "Ta có thể mở mắt quay đầu lại sao?" Mỹ nhân tỷ tỷ tính tình cổ quái, nàng nhìn mãi đã thành thói quen.
Khương Trầm Vũ: "... Có thể."
Khương Văn Âm lúc này mới lật người, mở mắt nhìn hắn, nhíu mày mất hứng nói: " Tướng ngủ của ta rõ ràng rất tốt, cũng không có chảy nước miếng mà."
Khương Trầm Vũ một mặt lạnh lùng nói: "Ngươi lăn vào trong ngực ta."
Nắng sớm rơi ở trên người hắn, vì hắn mà dát lên một tầng hào quang ánh vàng, nhiều hơn mấy phần tiên khí, lại không thay đổi nổi tính xấu của hắn. Khương Văn Âm vừa rồi mặc dù mới ngủ dậy đầu óc hơi mơ hồ, nhưng cũng không mất trí nhớ, nàng vạch trần sự thật, "Nhưng vừa rồi là tỷ tỷ chủ động ôm ta, còn khoác cánh tay ngang hông của ta."
Khoan hãy nói, mỹ nhân tỷ tỷ ôm thật ấm áp, khiến nàng ngủ nhiều hơn so với bình thường một chút, hiện tại còn chưa nghĩ tới việc rời giường.
Khương Trầm Vũ biểu lộ âm trầm hơn rất nhiều, "Ta nói vậy thì chính là như vậy, không cho phép phản bác."
Khương Văn Âm: "Xì, thật bá đạo."
Khương Trầm Vũ cụp mắt, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, "Ngươi có ý kiến?"
Khương Văn Âm liền vội vàng lắc đầu, "Không có." Có cũng không dám nói ra, nhỡ đâu mỹ nhân tỷ tỷ thẹn quá hoá giận, đêm mai không để cho mình ngủ cùng thì phải làm sao bây giờ?
Khương Trầm Vũ chậm rãi lộ ra một nụ cười, dùng cây trâm trong tay đâm đâm vào cánh tay của nàng, "Đứng dậy, đi làm điểm tâm đi, ta đói."
Khương Văn Âm:... Buổi tối hôm qua ăn nhiều như vậy, mới sáng sớm đã đói bụng, dạ dày vị này là hang không đáy sao? Ngài có thể thông cảm cho ta một chút hay không, để ta ngủ một giấc thẳng cẳng!
Nàng đối với tính cách ác liệt của mỹ nhân tỷ tỷ cũng đã hiểu, biết tỷ tỷ không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho dù có mạnh mẽ nằm lì trên giường nhất định cũng không thể ngủ được tiếp. Nàng miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, hít vào một hơi nói: "Đừng chọc nữa, đau."
Cây trâm này đâm vào người thật đau, so ra với món đồ vừa rồi đâm vào người nàng trên giường lại cảm thấy không giống, cây trâm thanh mảnh, nhưng vừa rồi chóp mũi của cái đồ vừa rồi đâm vào eo nàng lại tương đối tròn, giống như là một cây gậy hơn. Giờ mới nghĩ tới, vừa rồi thứ đâm vào người mình đến tột cùng là cái gì?
Trong lòng có chút trầm tư, thêm vào là cảm giác mê man sau khi mới ngủ dậy làm nét mặt của nàng có vẻ hơi ngốc trệ. Khương Trầm Vũ cảm thấy thú vị, tay khoác lên gối, nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Khương Văn Âm nhìn nàng một cái, thành thật trả lời: "Đang nghĩ đến thứ đồ trên giường vừa rồi đến tột cùng là cái gì."
Khương Trầm Vũ biểu cảm vi diệu, tay đang nghịch cây trâm cũng dừng lại, "Ngươi không phải mới vừa nói sao? Là cây trâm."
Khương Văn Âm khẳng định nói: "Không phải cây trâm, cây trâm tương đối mảnh, vật kia tương đối thô."
Khương Trầm Vũ biểu cảm càng tỏ ra cổ quái, "Ngươi nói đúng, cây trâm quá nhỏ."
Khương Văn Âm hiếu kì, "Đó là vật gì?" Nếu không phải biết mỹ nhân tỷ tỷ là nữ nhân, nàng chắc chắn sẽ nghĩ là món đồ kia của nam nhân.
Khương Trầm Vũ nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ, giơ lên trước mặt nàng nói: "Là chủy thủ."
Khương Văn Âm trừng to mắt, "Cây chủy thủ này ở đâu ra?" Cây chủy thủ này thật đẹp!
Khương Trầm Vũ: "Là cữu cữu bên ngoại tặng ta, ta luôn đem nó bên người."
Khương gia bị tịch thu, thời điểm các nàng bị giam vào đại lao vậy mà không bị đám sai dịch kia phát hiện ra! Khương Văn Âm cầm lấy chuôi cây chủy thủ rút ra khỏi vỏ, trên mặt ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng thán phục.
Cây chủy thủ trước mắt được làm rất khéo léo, lưỡi dao mỏng, phản chiếu ánh sáng bạc chói mắt. Khi xoay chuyển chớp lên sắc lạnh khiến người cảm thấy tim đập nhanh. Cho dù đối với chủy thủ không hiểu rõ, nàng cũng có thể nhìn ra, đây là một thanh chủy thủ tốt.
Dò xét hồi lâu, Khương Văn Âm đưa thanh chủy thủ trở vào trong vỏ, trịnh trọng đưa trở về, dặn dò: "Đây là một thanh chủy thủ tốt, tỷ tỷ nhất định phải mang theo người."
Trong tiểu thuyết cũng không nói chi tiết mỹ nhân tỷ tỷ chết như thế nào, nàng cũng không chắc được mỹ nhân tỷ tỷ liệu có thể vượt qua kiếp nạn này. Có thanh chủy thủ này phòng thân, năng lực tự bảo vệ mình của tỷ tỷ sẽ cao hơn rất nhiều, nói không chừng cũng có thể bình yên vô sự đợi đến khi Khương gia được sửa lại án xử sai.
Khương Trầm Vũ: " Nếu ngươi thích thì cứ việc cầm đi."
Khương Văn Âm: "Ta không cần."
Khương Trầm Vũ híp mắt, không vui nói: "Ngươi dám không cần?"
Khương Văn Âm: "..." Cái chất giọng tổng tài bá đạo này thật quá quen, tỷ tỷ ngươi cũng là người xuyên sách sao?
Nàng chìa tay qua cái tay đẹp đến quá phận kia của Khương Trầm Vũ, trực tiếp đặt thanh chủy thủ lên trên đó rồi nắm bàn tay của tỷ tỷ lại. Nàng đưa tay xoa xoa mái tóc rối do nằm ngủ, xuống giường đi giày vào, quay đầu lại nói: "Tỷ tỷ ngủ thêm một chút đi, chờ lúc điểm tâm làm xong ta sẽ gọi ngươi."
Muốn ngủ nướng là không được, không bằng dậy sớm một chút làm điểm tâm, ăn xong điểm tâm lại nằm trên đồng cỏ ngoài nhà phơi nắng.
Khương Văn Âm mở cửa gỗ, đứng đón ánh nắng một lát, hít một hơi thật sâu bầu không khí mát mẻ buổi sớm, mắt nhìn hoa dại trên đồng cỏ, rồi đi đến con suối rửa mặt súc miệng, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.
Sau khi nàng rời đi, Khương Trầm Vũ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cửa nhà gỗ, cụp mắt mắt hạ thân đã bình tĩnh lại, màu mắt u ám thâm trầm.
Thôn dân thôn Tiểu Hạnh không tiếp tục trở lại, nhưng bọn hắn tới chuyến này, có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, những thứ bị bọn hắn vứt lại trong lúc hốt hoảng chạy trốn, phần lớn đều là lương thực, còn có mấy cái đao bổ củi cùng thuổng cuốc. Lương thực đủ cho hai người Khương Văn Âm ăn được chừng mười ngày, cùng với nấm nàng hái, và cá do Khương Trầm Vũ bắt, tiết kiệm một chút có thể ăn được nửa tháng.
Kỳ thật bọn hắn còn mang theo đệm chăn, chỉ là trên chăn bẩn thỉu, mùi có chút khó ngửi, không riêng gì Khương Trầm Vũ chán ghét, Khương Văn Âm cũng chịu không nổi, liền đem chúng ném vào bên trong lùm cây vứt đi.
Có lương thực sung túc, Khương Văn Âm liền không vội mà rời khỏi nhà gỗ, nàng nằm ườn giả cá muối trên đồng cỏ ở trước nhà gỗ hơn nửa ngày, chỉ khi đến giờ cơm mới đứng dậy đi làm cơm. Đến chạng vạng tối, sắc trời đột nhiên trầm xuống, cuồng phong gào rít giận dữ, mưa như trút nước, nàng mới chuyển vào trong nhà.
Trận mưa này là mưa liên tục, liên miên không ngừng mà kéo dài suốt mấy ngày, Khương Văn Âm co người trong nhà gỗ, nhàm chán đến suýt nữa nổi mốc meo, trừ bỏ thời gian ngủ việc nàng làm chính là nhìn chằm chằm mưa nhỏ ngoài cửa sổ với tìm Khương Trầm Vũ nói chuyện.
Nàng nói mười câu Khương Trầm Vũ chỉ đáp hai câu, còn tám câu đều không thèm nhìn thẳng, quay lưng về phía nàng, ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Thật vất vả sống qua trời mưa, Khương Văn Âm kìm nén không được, đeo một cái gùi mà dân thôn bỏ lại kia trên lưng, muốn đi ra cửa tìm một chút đồ ăn. Trời mưa mấy ngày nay, nàng đã ăn hết rau dại, nấm cùng cá, giờ không đi bổ sung thêm thì sẽ không còn gì nữa.
Lúc ra cửa, Khương Trầm Vũ cũng từ trong nhà gỗ đi ra, liếc mắt nhìn nàng một cái, hướng nàng đi tới nói: "Ta và ngươi cùng đi."
Mỹ nhân tỷ tỷ cũng không phải hoàn toàn không giúp được gì, chí ít cá kia chính là tỷ tỷ bắt, vì lẽ đó Khương Văn Âm không cự tuyệt, đi vào nhà gỗ lấy cái cái gùi cho hắn.
Khương Trầm Vũ liếc qua, không nhận, mặt tỏ ra "Ngươi vậy mà dám để ta cõng cái cái đồ chơi này trên lưng " biểu cảm ngạo mạn.
Hay nha, mỹ nhân tỷ tỷ người đẹp coi trọng vẻ ngoài là rất bình thường a.
Khương Văn Âm không miễn cưỡng, đem cái gùi cất về, hai người lại lần nữa đi về hướng suối có nhiều cá kia. Trên đường mọc rất nhiều nấm, nàng cũng hái rất nhiều, ước chừng là mất rất lâu, Khương Trầm Vũ cũng không thúc giục, mà là tựa ở trên thân cây bên cạnh đó, có chút hăng hái mà nhìn nàng hái nấm.
Hái nấm xong, hai người lại đi tới bờ sông, bắt một ít cá bạc, trên đường trở về, Khương Văn Âm nhìn thấy trong rừng cây một cây quả dại, lại hái được rất nhiều quả dại.
Lần này bởi vì đã quen đường, thời gian đi lại giảm mạnh, các nàng có thể chạy về nhà gỗ ăn cơm trưa.
Không biết có phải là bởi vì cái gùi nhìn tương đối nặng hay do dáng người nàng nhỏ gầy, Khương Văn Âm đang đi ở phía trước, đầu đột nhiên có chút choáng, tay chân cũng không có sức lực.
Nàng chống tay vào cây ở ven đường, lắc lắc đầu nói: "Tỷ tỷ, ta hình như có chút choáng đầu."
Khương Trầm Vũ nhíu mày, đưa tay nhấc cằm của nàng lên, đánh giá một hồi hỏi: "Ngươi vừa rồi đụng phải thứ gì?"
Khương Văn Âm: "Là sao?"
Khương Trầm Vũ: "Mặt của ngươi sưng thành đầu heo."
Mới một lúc không nhìn nàng, khuôn mặt của nàng đã vừa đỏ vừa sưng, nổi lên rất nhiều nốt phát ban, chen lấn làn con mắt trông nhỏ đi một chút.
Khương Văn Âm nhìn tay mình, phía trên dính rất nhiều vụn màu nâu, nàng cố gắng suy tư thật lâu, rốt cục nhớ ra, nàng vừa rồi hình như sờ qua Cây sơn độc.
Trên núi, Cây sơn độc rất phổ biến, có thể làm người bị dị ứng, nàng đời trước chưa từng dị ứng, vì lẽ đó vừa rồi trông thấy cũng không để ở trong lòng, không nghĩ tới thân thể này vậy mà dị ứng, còn là loại mười phần nghiêm trọng!
Thấy được biểu cảm của nàng, Khương Trầm Vũ nhíu mày, "Nhớ ra rồi?"
Khương Văn Âm mặt mũi tràn đầy ủ rũ, "... Là Cây sơn độc, không có độc, chính là mặt sẽ sưng hơn mấy ngày." Nhưng vấn đề là nàng hiện tại tay chân bất lực, đầu có chút choáng, không có khả năng đi về nhà gỗ.
Khương Trầm Vũ nở nụ cười, ngón tay dài nhọn đâm đâm vào gương mặt của nàng, dáng tươi cười càng tươi, thân thể đều run lên.
Khương Văn Âm: "Không cho cười!" Đừng cho là ta nhìn không ra, ngươi đang cười nhạo ta.
Khương Trầm Vũ nâng cằm lên, dò xét nàng, "Thực sự là quá xấu, không cho ta cười có chút khó khăn."
"..."
Thấy nàng tức giận, càng lộ ra gương mặt sưng đỏ, Khương Trầm Vũ đưa tay lấy cái gùi trên lưng nàng, nhấc lên đến trên lưng mình, sau đó cúi người đem người ôm ngang xốc lên, nói: "Còn dám mắng ta ở trong lòng, ta liền ném ngươi xuống."
Khương Văn Âm:!!! Tỷ tỷ làm sao biết?
Khương Trầm Vũ bước chân thoải mái mà tiến lên phía trước, thuận tiện liếc mắt lườm nàng một cái, thấy biểu cảm nàng ngốc trệ, lại trong nháy mắt trở nên thâm trầm, "Ngươi thật sự là đang mắng ta ở trong đầu?"
Khương Văn Âm dứt khoát: "Không có không có!"
- -------
Mei: Nhân tiện, dị ứng Sơn độc không chết người nhưng khói khi đốt cây này thì có thể. Các bé ngoan khi dị ứng nên đi nhà thuốc nha~