“Cốc Lương Thiên cấu kết Ma Chủ, gi3t chết ba vị Độ Kiếp đại năng.”
Diệp Tố đứng bên ngoài sân viện, duỗi tay chụp lấy một đạo lưu quang, đạo lưu quang rơi vào trong tay nàng liền biến thành một mảnh lá cây, trên bề mặt viết tin tức truyền về từ các nơi.
Nàng đọc nội dung một lát, có chút không thể nào lý giải được.
Cốc Lương Thiên là một người có tư tưởng ích kỷ, làm việc lúc nào cũng phải tìm lợi cho bản thân, không mang lại lợi ích gì cho hắn thì tuyệt sẽ không động tay.
Cấu kết Ma Chủ, hại chết Độ Kiếp đại năng thì hắn có được chỗ tốt gì? Còn bị toàn tu chân giới truy nã.
“Cái gì chết?” Dịch Huyền bước ra từ trong phòng hỏi.
Diệp Tố đưa lá cây cho hắn xem: “Là tin tức về tu chân giới.”
Ở Bồng Lai không dùng truyền tin ngọc điệp mà bọn họ có đường truyền tin đặc thù, chính là những tia sáng không ngừng bay lên đáp xuống trong sân.
Ba người Diệp Tố mới ở đây mấy ngày thôi mà bên ngoài có vẻ đã nghiêng trời lệch đất.
“Cốc Lương Thiên?” Dịch Huyền không có ấn tượng tốt lắm với người này, “Cũng không liên quan đến chúng ta.”
“Chỉ là ta thấy chuyện này có chút kỳ quái.” Diệp Tố nhận lại lá cây từ trong tay hắn, mở bàn tay thì lá cây nọ lại hóa thành tia sáng bay đi, nàng quay lại nhìn hắn hỏi “Vẫn không có cách nào khống chế được ma khí sao?”
Dịch Huyền mang một thân ma khí trầm mặc một lúc đáp: “Bồng Lai Chưởng Sử đưa cho đệ một quyển tâm pháp Ma tu.”
Nếu tu luyện quyển tâm pháp này thì hắn sẽ hoàn toàn không còn đường trở về được nữa, cũng chính là hoàn toàn nhập ma.
“Nếu đệ không muốn luyện thì Thiên Cơ Môn vẫn dư sức nuôi nổi một đệ tử.” Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt Dịch Huyền nói.
“Không được.” Dịch Huyền không chút do dự cự tuyệt, “Đệ muốn tu luyện nó.”
Thiên Cơ Môn đều là luyện khí sư, chỉ riêng mỗi Diệp Tố là dị loại, nếu hắn cứ mãi trì trệ không tiến thì toàn bộ áp lực sẽ đổ dồn lên vai đại sư tỷ.
“Phải nhập ma cũng không sợ sao?” Diệp Tố hỏi hắn, “Trong tương lai phần lớn các tu sĩ sẽ xa lánh, ghét bỏ đệ.”
Dịch Huyền gằn từng chữ một nói: “Đệ đã bắt đầu tu quyển tâm pháp đó rồi.”
Chỉ có trở nên cường đại hơn thì thế nhân mới không dám xem nhẹ ghét bỏ, dù cho trong lòng bọn họ có suy nghĩ như thế đi nữa thì cũng không dám biểu lộ ra.
“Nhập hay không nhập ma thì đệ vẫn là đệ tử Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố đi vào trong viện, quay đầu nhìn Dịch Huyền, “Nếu muốn tu luyện tâm pháp thì phải tranh thủ thời gian, chúng ta sắp xuống núi rồi.”
Dịch Huyền không trốn tránh ánh mắt của nàng, vẻ mặt trước nay lạnh lùng cũng có chút thả lỏng: “Đệ biết rồi.”
Ngũ sư đệ về phòng luyện tâm pháp, Diệp Tố đứng ở trong sân khom lưng nhặt lên giấy rơi đầy đất.
Nàng nhặt một đường đến trên bàn trong viện, gom gọn chúng lại đặt sang một bên.
Đây là sơ đồ phác thảo hộ môn đại trận mà Diệp Tố vẽ mấy ngày nay, nàng đã vận dụng vào đây tất cả các trận pháp có tính phòng ngự mà nàng đã xem qua ở Luân Chuyển Tháp, tuy nhiên vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Hộ môn đại trận ban đầu của Thiên Cơ Môn quá mức ưu tú, vô luận nàng vẽ thế nào thì đều không nhịn được mà nghĩ đến đại trận đó, mặc dù bị tàn phá, bị người động tay chân nhưng vẫn tràn ngập sự sắc bén bàng bạc.
Thậm chí Diệp Tố hoài nghĩ sở dĩ trận trung trận có thể giam cầm được linh mạch Thiên Cơ Môn hơn phân nửa là mượn lực từ chính hộ môn đại trận nguyên bản.
Đáng tiếc cảnh giới của nàng không đủ cao, không cách nào nhìn rõ được toàn bộ kết cấu của đại trận……
Nghĩ đến đây bàn tay Diệp Tố đang sửa sang các bản vẽ đột nhiên ngừng lại, cảnh giới của nàng xác thật là không đủ cao, nhưng thần thức đã sớm vượt xa trình độ Hóa Thần sơ kỳ, có lẽ có thể tái hiện lại đại trận trong thức hải.
Nàng từ trước đến nay vừa nghĩ đến sẽ bắt tay làm ngay, nàng buông giấy ra ngồi thẳng người, tập trung tinh thần, nhập định tiến vào thức hải.
So với lúc dời thành trước kia, thức hải an tĩnh hơn không ít, cũng ảm đạm hơn, tình huống lúc ấy đặc thù, Diệp Tố phát hiện thái độ của Chính Sơ tôn nhân đối với bọn họ không thân thiện nên liền dứt khoát cắt đứt tất cả thần thức còn chưa thu hồi lại.
Diệp Tố dựng thần thức dậy từ trong thức hải, bắt đầu mô phỏng hộ môn đại trận của Thiên Cơ Môn.
Những chỗ nàng xem hiểu có thể dễ dàng phác họa ra được, nhưng những chỗ xem không hiểu thì chỉ có thể đành dựa hoàn toàn vào ký ức để sao chép ra.
Nhưng rõ ràng khi đến những đoạn nàng không hiểu thì thần thức rõ ràng có thể cảm nhận được ẩn ẩn không khỏe, đây là thống khổ do vượt cấp dựng trận tạo thành.
Thất bại, thất bại…… Vẫn là thất bại.
Phần lớn Diệp Tố chỉ mới phác họa đến được một nửa liền gặp thất bại, trong khi đây chỉ là đại trận đã bị tàn phá qua trăm năm chứ còn chưa phải là trận pháp trong thời kỳ toàn thịnh.
Thần thức bị sử dụng quá độ liên tục nhiều ngày khiến linh phủ của Diệp Tố lung lay sắp đổ, nàng chỉ đành phải tạm thời dừng lại, chữa trị thức hải.
Sau khi mở mắt thoát khỏi trạng thái nhập định, Diệp Tố phát hiện Du Phục Thời đang ngồi sát bên nàng, cánh tay lót lên giấy gục đầu xuống bàn ngủ rồi.
Tầm mắt nàng dừng trên cái trán trơn bóng của hắn, không hề có bất kỳ vết sẹo nào, rất khó tưởng tượng chỗ này đã từng bị rạch một một đường thật sâu.
Hẳn là do ánh mắt của nàng dừng lại quá lâu, Du Phục Thời chậm rãi mở mắt, mặt vẫn gối trên cánh tay, một lúc sau mới ngồi dậy.
Hắn vừa ngồi thẳng người thì quyển sách trên đầu gối cũng theo đó trượt xuống đất phát ra một tiếng “bốp” thật lớn.
Diệp Tố cúi đầu nhìn thì phát hiện ra đó là quyển từ điển cổ văn nàng mang ra từ Luân Chuyển Tháp, nàng duỗi tay nhặt quyển từ điển thật dày lên, ngón tay nhẹ nhàng triệu ra một thanh khiết thuật phủi sạch bụi bẩn mới đưa lại cho Du Phục Thời.
Du Phục Thời không nhận, hai tay khoanh trước ngực nhìn Diệp Tố, tư thế như muốn tính sổ một phen.
“Sao lại ngủ trên bàn?” Diệp Tố vờ như không nhìn thấy, ngón tay chỉ chỉ vào quyển từ điển, “Đệ đang đọc sách à?”
Tiểu sư đệ thật sự không giống người sẽ thích đọc sách, xé sách thì có khả năng hơn.
“Không ai để ý ta.” Du Phục Thời không vui nói.
Cả sân viện, một tên thì chui vào phòng tu luyện tâm pháp ma tu, một người thì nhập định ở trong sân, Du Phục Thời tự mình chơi vài ngày, cực kỳ nhàm chán.
Vừa lúc thức hải trong linh phủ đang quay cuồng, không cách nào có thể tiếp tục mô phỏng đại trận nên Diệp Tố liền chuyên tâm nói chuyện với tiểu sư đệ.
“Ta để ý đệ mà.” Diệp Tố mở ra quyển từ điển cổ văn, “Trước kia đệ dùng quyển sách này để học chữ sao?”
Du Phục Thời nghiêng nghiêng đầu, quả nhiên bị lời nói của nàng hấp dẫn lực chú ý: “Chắc là vậy?”
Diệp Tố lật lật đến vài tờ cuối cùng, nhìn thấy bên cạnh hàng chữ được thêm vào trước đó lại nhiều ra thêm một hàng chữ khác.
“Thất học là cái gì” bị gạch đi, bên cạnh viết “Ta không phải thất học”, hai hàng chữ bất đồng thời đại, nhưng cùng chung một kiểu chữ biếng nhác.
Diệp Tố nhìn thấy hai hàng chữ này thì nhịn không được bật cười ra tiếng, nụ cười này trong mắt Du Phục Thời lại hiểu thành nàng đang cười nhạo hắn.
Tiểu sư đệ lập tức vươn tay che lại quyển từ điển đang mở, nói với đại sư tỷ vô lương tâm: “Không cho xem.”
Diệp Tố trong một khoảnh khắc không nhớ đến linh phủ đang đau đớn nữa, nàng mỉm cười gật đầu: “Được, không xem nữa.”
Du Phục Thời rút quyển từ điển về, lật sang các trang khác, che đi dòng chữ mình đã viết.
Ánh mắt Diệp Tố chạm đến phù chú đồ mà Du Phục Thời vừa lật tới, theo bản năng dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng sau đó nàng lại phát hiện Du Phục Thời nhìn phù chú đồ đó cũng không xuất hiện dị trạng nào.
Nàng thử nhìn lại phù chú đồ trên trang giấy, như cũ chỉ thoáng qua một chút nhưng suýt nữa toàn bộ tinh thần bị hút vào trong đó.
“Đệ xem phù chú này không gặp vấn đề gì sao?” Diệp Tố hỏi Du Phục Thời.
Du Phục Thời có chút ngạc nhiên giương mắt, hiển nhiên hắn không hiểu ý mà Diệp Tố đang hỏi.
“Ta không xem được trang phù chú đồ này?” Diệp Tố giải thích một phen, sau đó lại hỏi hắn, “Đệ có thể xem được sao?”
Du Phục Thời rũ mắt nhìn nhìn phù chú đồ trên quyển từ điển cổ văn, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, thốt ra một câu kinh người: “Đây là ta vẽ.”
Diệp Tố: “……”
Trong lúc nhất thời trong sân chỉ có âm thanh gió luồn qua lá bồ đề, xào xạc xào xạc.
Nàng chưa bao giờ biết tiểu sư đệ còn biết phù thuật.
“Phù chú đồ này là đệ vẽ?” Diệp Tố hỏi lại một lần nữa xác nhận, “Tiểu sư đệ, đệ biết vẽ phù trận ư?”
Du Phục Thời đầu tiên là gật dầu, sau đó lại lắc đầu, hắn vươn một ngón tay chỉ vào trang giấy: “Ta chỉ biết họa mỗi cái này.”
Hắn mơ hồ nhớ là có người đã ép hắn phải học cho bằng được phù chú đồ này, nói sẽ có ích trong tương lai.
“Đệ không biết vẽ phù trận, chỉ biết vẽ mỗi phù chú đồ này?” Diệp Tố hỏi hắn.
“Đúng.” Du Phục Thời khép lại quyển từ điển cổ văn, nhìn Diệp Tố hỏi, “Ngươi không biết vẽ sao?”
Trong ấn tượng của hắn, Diệp Tố không gì là không biết.
“Cảnh giới quá thấp.” Diệp Tố trả lời đơn giản.
Trên thực tế tính theo tuổi của nàng thì cảnh giới này đã là cực cao, chẳng qua những thứ Diệp Tố đang tìm hiểu cao thâm hơn tri thức của các tu sĩ bình thường rất nhiều nên lúc nào nàng cũng cảm thấy cảnh giới không đủ dùng.
Du Phục Thời áp mặt lên quyển từ điển, nằm dài lên bàn, nghiêng mặt nhìn Diệp Tố, bỗng nhiên nói: “Ta có thể vẽ trên đại môn của Thiên Cơ Môn.”
“Thiên Cơ Môn…… Đại môn?” Diệp Tố ngây người trong thoáng chốt, hỏi hắn, “Có phải đệ nhớ ra được cái gì hay không?”
“Phải vẽ trên đại môn của Thiên Cơ Môn.” Du Phục Thời có chút mờ mịt lặp lại một lần.
Mỗi khi hắn ngủ thật ra đầu óc đều đang tiến hành chữa trị, mấy ngày nay tựa hồ hắn mơ thấy rất nhiều thứ, chẳng qua sau khi tỉnh lại thì phần lớn lại không nhớ gì cả.
“Được, vẽ trên đại môn.” Diệp Tố duỗi tay che lại đôi mắt hắn, thấp giọng nói, “Không cần nghĩ quá nhiều.”
……
Trên đường mòn nhỏ trong núi, có một người đang che lại phần eo của mình, máu từ ngón tay không ngừng chảy ra, người nọ lảo đảo chạy về phía trước, tràng hạt trong tay sớm đã bị phá hủy, pháp trượng đài sen cũng loang lổ vết kiếm.
Người này chính là Cốc Lương Thiên.
Lục Trầm Hàn quả nhiên không dễ thoát khỏi như vậy, thế mà lại thả một sợi thần thức trong kiếm ý, từ bắc phương đuổi theo một đường tới đây.
Cốc Lương Thiên lần nào cũng đều phải lấy Diệp Tố ra k1ch thích hắn, tuy rằng sẽ bị thương nặng hơn nhưng hắn vẫn còn cơ hội.
Bởi vì tên Lục Trầm Hàn này tự cao tự đại, càng k1ch thích hắn như vậy thì hắn lại càng muốn tự mình giải quyết Cốc Lương Thiên.
Không có trưởng lão hay tông chủ nào đuổi đến đây, chỉ có một mình Lục Trầm Hàn, Cốc Lương Thiên vẫn còn có cơ hội thoát thân.
“Ngươi cho rằng bản thân có thể trốn được bao xa?” Lục Trầm Hàn bỗng nhiên xuất hiện trên đoạn đường mòn ở phía trước, nhìn Cốc Lương Thiên đang nghiêng ngả chạy tới, “Ta có vô dụng đi nữa thì ngươi cũng sẽ chết trong tay ta thôi.”
Cốc Lương Thiên ngừng lại, cả người hắn đều là vết kiếm, hắn trong lúc nhất thời trốn khỏi Vạn Phật Tông nên căn bản không có mang theo bao nhiêu đan dược, một đường chỉ dựa vào hấp thụ linh khí trong linh thạch để chống đỡ, hiện tại linh thạch cũng đã sớm dùng sạch rồi.
“Cái chết của ba sư tổ không có liên quan gì đến ta.” Sức chống chịu của Cốc Lương Thiên sắp tới cực hắn, hắn nhìn Lục Trầm Hàn, gằn từng chữ, “Người giết bọn họ……là tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ.”
Biểu tình của Lục Trầm Hàn cũng không thay đổi chút nào: “Bắt đầu vu oan cho tông chủ của chính mình?”
Cốc Lương Thiên: “……”
“Ngươi muốn đi Bồng Lai đúng không?” Lục Trầm Hàn đột nhiên hỏi hắn.
Sắc mặt Cốc Lương Thiên biến đối, hắn vòng tới vòng lui cũng là vì muốn tới Bồng Lai để cầu cứu, không nghĩ tới vẫn bị Lục Trầm Hàn phát hiện ra. “Thật ra ngọn núi này đã nằm trong địa phận Bồng Lai.” Lục Trầm Hàn tay nắm kiếm nở một nụ cười sâu xa, “Ngươi cho rằng người Bồng Lai muốn gặp là có thể gặp sao?”
Cảnh nội Bồng Lai vô Bồng Lai (Trong địa phận của Bồng Lai chưa chắc có Bồng Lai), lúc nhỏ Lục Trầm Hàn đã nghe sư phụ, đạo nhân nói qua.
So với ảo thuật của Hợp Hoan Tông, ảo thuật Bồng Lai càng am hiểu hơn trong khoản ẩn và hiện, không riêng gì diện mạo mà còn cả toàn bộ Bồng Lai.
Chỉ thời điểm Bồng Lai muốn hiện thân thì thế nhân mới có thể nhìn thấy, nếu không, ai cũng không thể tìm ra, dù cho có gặp thoáng qua cũng sẽ không phát hiện được người bên cạnh chính là Bồng Lai.
Cốc Lương Thiên chạy tới chạy lui trong khu vực núi non này vài ngày qua, sợ là hắn còn không biết bản thân sớm đã tiến vào địa phận Bồng Lai.
“Người Bồng Lai cứu bọn người Thiên Cơ Môn kia nhưng không đại biểu cũng sẽ cứu ngươi.” Lục Trầm Hàn cười lạnh một tiếng, “Không nói tới chuyện ngươi đã quy phục Ma giới, cho dù ngươi vẫn là người tu chân giới thì cho dù có chết trước cửa lớn Bồng Lai cũng không ai sẽ quản.”
Lòng Cốc Lương Thiên trầm xuống, hắn vốn dĩ nghĩ rằng sau khi tới được Bồng Lai, cho dù có phải quỳ trước đại môn hắn cũng phải cầu xin được vào, lại không ngờ tới ngay cả bóng dáng Bồng Lai còn chẳng thể thấy được.
“Cho nên…… Bồng Lai chính là ở gần đây.” Cốc Lương Thiên hỏi, “Chỉ là ta nhìn không thấy?”
Lục Trầm Hàn huy kiếm, lạnh lùng nói: “Đừng có giãy giụa vô ích nữa.”
Thật ra hắn có chút đáng tiếc Cốc Lương Thiên, không yên ổn làm một Phật Tử lại đi cấu kết với ma vật, còn gi3t chết ba vị Độ Kiếp đại năng.
Chết dưới kiếm của mình, cũng coi như là vinh quang Cốc Lương Thiên ngồi không cũng được hưởng.
Cốc Lương Thiên đứng dậy, gắng gượng dựng lên pháp trận chống lại kiếm ý của hắn, chỗ bụng không còn bàn tay ấn vào nên máu lại ào ạt chảy ra.
“Diệp Tố ngươi ra đây.” Trong khoảnh khắc sinh tử, Cốc Lương Thiên cũng bất chấp cảnh giới về sau, hắn vừa chống cự Lục Trầm hàn vừa điên cuồng gào to, “Ngươi còn không ra ta sẽ nói thân phận của Du Phục Thời cho mọi người đều biết!”
Lục Trầm Hàn bị tiếng hét đột ngột của hắn làm cho kinh ngạc, ngày cả kiếm ý cũng đánh trật, khi nghe thấy câu nói kế tiếp thì không khỏi nhíu mày: “Ngươi có kêu nữa cũng vô dụng.”
Thân phận của Du Phục Thời? Còn không phải chỉ là một tên Yêu?
Lục Trầm Hàn tuy nghĩ như vậy nhưng kiếm chiêu lại chậm đi vài phần, hắn không cảm thấy người Bồng Lai sẽ xuất hiện, hắn chỉ muốn nghe Cốc Lương Thiên nói câu kế tiếp.
“Ngươi không sợ ta nói ra sao?” Cốc Lương Thiên càng gào càng lớn, như trút hết chút sức lực cuối cùng, “Lục Trầm Hàn cũng đang ở đây! Một khi hắn biết thì toàn bộ Côn Luân đều sẽ biết.”
Lục Trầm Hàn thấy hắn mãi vẫn không nói rõ, không còn kiên nhẫn nữa, lập tức vung kiếm chém tới.
Bất quá một kiếm này lại bị người chặn lại.
“Tiểu sư đệ ta có thân phận gì?” Diệp Tố bỗng nhiên bất thình lình xuất hiện, đứng giữa hai người, nhìn về phía Cốc Lương Thiên hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cốc Lương Thiên:…… Thân phận cao quý?