Ở phía bên kia đường có một thiếu niên đang đứng, mặc một bộ đạo bào màu đen giống hệt đạo bào của nhóm Diệp Tố, một đầu tóc dài được buộc lên gọn gàng bằng một sợi dây thô màu xanh, ở giữa có cài một cây trâm gỗ, phục sức tuy đơn sơ nhưng không giấu được một thân tuyệt diễm.
Du Phục Thời vốn dĩ đang đi ở phía sau Diệp Tố, buồn chán dẫm dẫm lên bóng của nàng, nhưng vừa nghe Minh Lưu Sa nói hai chữ “Dịch Huyền” thì liền giương mắt lên nhìn người đứng ở đối diện.
Người đó chính là Dịch Huyền?
Bộ dáng…… cũng miễn cưỡng coi được.
Tầm mắt Du Phục Thời lại quay lại trên người Diệp Tố đứng phía trước, nhớ tới cái gì đó, hơi nghiêng đầu nói với Dịch Huyền: “Diệp Tố nói ngươi xấu.”
Diệp Tố: “?”
Dịch Huyền nhíu mày nhìn Diệp Tố, hiển nhiên không hiểu đây là ý gì, chờ nàng giải thích.
Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời, bất đắc dĩ nói: “Đừng có nói không thành có.” Bình thường không chịu nói chuyện, vừa mở miệng thì lại quăng bom.
“Thì tỷ nói ta đẹp hơn hắn mà.” Du Phục Thời nhìn thoáng qua mấy người Minh Lưu Sa, “Bọn họ cũng đều nghe thấy.”
Diệp Tố: “……” Tiểu thất học hôm nay còn biết suy diễn hàm ý của câu nói nữa đấy.
Lữ Cửu đứng cạnh đó hết nhìn Du Phục Thời lại nhìn Dịch Huyền đứng đối diện, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ chỗ nào khiến nàng luôn cảm thấy không đúng lắm.
Gương mặt của hai người này với khí chất của họ hoàn toàn không hòa hợp.
Một người diện mạo quá mức tuấn mỹ, đến mức lộ ra yêu dị, thế nhưng ngôn hành cử chỉ lại ngay ngắn thẳng thắn. Người còn lại thì có một gương mặt của một công tử thanh cao quý tộc nhưng cách hành sự lại quái đản không theo lẽ thường.
Dịch Huyền chậm rãi nhìn qua Du Phục Thời: “Trước đó ta còn nghĩ rằng là một nhân vật lợi hại nào đó.”
Lời này không tính là hàm súc nữa rồi, thiếu điều chỉ đích danh mà thôi.
Diệp Tố cảm thấy đầu như phình to ra, nàng một lần nữa quay đầu nhìn Du Phục Thời.
Kết quả tiểu sư đệ thất học căn bản không nghe, cúi đầu tiếp tục nghịch Vụ Sát Hoa trên cổ tay.
Thế là hôm nay trong Đồ Thủ thành, tân tiểu sư đệ và tiền tiểu sư đệ gặp mặt nhau lần đầu tiên, cả hai lại không ưa gì nhau.
“Sư đệ, sao đệ cũng ở đây?” Hạ Nhĩ tò mò hỏi.
Cảm xúc của Dịch Huyền dần thu liễm: “Trưởng lão Ngô Kiếm Phái muốn thu ta làm thân truyền đệ tử.”
Khi hắn nói lời này thì luôn nhìn chằm chằm Diệp Tố, không muốn bỏ lỡ bất luận biến hóa nào trên gương mặt nàng.
Nhưng mà Diệp Tố lại chỉ có chút kinh ngạc mà thôi: “Sư đệ, đệ không đồng ý sao?”
“Vì sao phải đồng ý?” Dịch Huyền lạnh lùng nói, “Ta có sư phụ.”
Diệp Tố cũng không để ý sự bén nhọn trong lời nói của hắn, cười cười hỏi: “Chúng ta đang đi tới Ngô Kiếm Phái, đệ có đi cùng không?”
Dịch Huyền trầm mặc, rõ ràng muốn cự tuyệt nhưng lời nói ra lại là: “……Đi.”
Cuối cùng đoàn người lại nhiều thêm một mống, lũ lượt kéo nhau đi về hướng Ngô Kiếm Phái.
……
Ngô Kiếm Phái, là một trong hai tông phái duy nhất ở tu chân giới, sơn môn đồ sộ, canh phòng nghiêm ngặt, bọn họ vừa mới tới gần thì liền có một đội kiếm tu xuất hiện, ngăn lại đoàn người Diệp Tố.
“Các ngươi là người phương nào?”
Diệp Tố bước lên phía trước: “Đệ tử Thiên Cơ Môn đến bái phỏng, muốn làm một cuộc giao dịch với quý phái.”
Một kiếm tu đứng bên cạnh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, đang muốn lên tiếng trào phúng thì bị vị kiếm tu dẫn đầu giơ tay ngăn cản, hắn nhìn thoáng qua Dịch Huyền đứng ở phía sau vốn mới rời môn phái bọn họ không lâu, hỏi Diệp Tố: “Muốn giao dịch cái gì?”
“Thượng phẩm Vô Cực Đan, bên trong chứa một đạo đan ý.” Diệp Tố chắp tay nói.
Kiếm tu dẫn đầu sửng sốt, hắn không rõ lắm Vô Cực Đan mang lại lợi ích gì, nhưng nghe thấy mấy từ “thượng phẩm, “đan ý” thì cũng đủ biết giá trị của nó.
“Đạo hữu chờ một lát, ta đi báo tin ngay.” Kiếm tu dẫn đầu xoay người đi tìm người, tầng tầng đăng báo lên trên.
Bảy người Diệp Tố đứng thành một hàng chờ dưới sơn môn, đối diện là một đội kiếm tu.
Không giống với trong Đồ Thủ Thành, trên núi Ngô Kiếm khắp nơi đều là kiếm tu ngự kiếm phi hành, các loại kiếm ý phiêu đãng, thậm chí đứng lâu còn có thể loáng thoáng nghe thấy thanh âm lưỡi kiếm giao nhau.
Kiếm ý vô thượng, linh khí bàng bạc, hơi thở cường thế áp chế……
Bất luận là ai đứng dưới sơn môn chỉ sợ cũng đều sẽ sinh ra vô số sợ hãi cùng sùng kính đối với Ngô Kiếm Phái.
Đương nhiên là ngoại trừ tiểu sư đệ bên cạnh đang muốn ngủ gật.
Ánh mắt Diệp Tố lướt qua Du Phục Thời biếng nhác, nhìn về phía Dịch Huyền đang đứng thẳng tắp, hắn thế nhưng lại không gia nhập Ngô Kiếm Phái?
Có chút ngoài dự đoán.
Tiểu sư đệ, giờ đây là ngũ sư đệ, xác thật tính tình không tính là tốt, trời sinh đầu óc nhạy bén, làm người cao ngạo, lại là nam nhị trong nguyên tác dẫn thủ hạ tiêu diệt sư môn cũ.
Dịch Huyền nhận thấy ánh mắt của Diệp Tố, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt màu hổ phách có chút lạnh băng.
Thôi, rốt cuộc vẫn là người Thiên Cơ Môn, là sư đệ của nàng.
Diệp Tố cười cười với Dịch Huyền, thu hồi ánh mắt.
Dịch Huyền thấy thế thì không được tự nhiên mà quay đầu lại, trong lòng cảm xúc phức tạp đan xen.
Khi hắn nhận được truyền tin của nhị sư huynh thì vừa mới tránh khỏi một đầu yêu thú, sau lưng máu tươi đầm đìa, không ngờ tới lại nghe Minh Lưu Sa nói Thiên Cơ Môn nhiều thêm một tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ?
Hắn không phải là tiểu sư đệ sao, thế nào lại nhiều ra một tiểu sư đệ nữa?
Lúc ấy Dịch Huyền nhớ tới lời của Diệp Tố bên ngoài viện của sư phụ, nàng có vẻ rất chắn chắn hắn sẽ rời khỏi Thiên Cơ Môn, bái nhập tông môn khác, kết quả hắn còn chưa rời đi, sư phụ đã thu tân đồ đệ.
Trong khoảnh khắc dựa vào vách đá trong huy3t động đó, trong lòng Dịch Huyền không kìm chế được mà sinh ra một chút ai oán.
Về sau cơ duyên xảo hợp đụng phải trưởng lão Ngô Kiếm Phái, không biết đối phương nhìn trúng điểm nào ở hắn, một hai muốn thu hắn làm đồ đệ.
Nếu bọn họ có tiểu sư đệ mới rồi hẳn là cũng không cần hắn nữa, Dịch Huyền cơ hồ sắp đáp ứng làm đồ đệ của vị trưởng lão đó rồi, nhưng ở thời điểm cuối cùng lại cự tuyệt.
“Ta có sư phụ, ta là đệ tử Thiên Cơ Môn.” Khi nói ra những lời này, Dịch Huyền không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy sảng khoái đến lạ.
Diệp Tố cho rằng hắn sẽ thoát ly tông môn, vậy thì hắn lại càng không đi.
Vị trưởng lão kia nghe Dịch Huyền là đệ tử của một tông môn luyện khí sắp phế tông đến nơi thì lại càng không muốn từ bỏ, một hai mời hắn đến Ngô Kiếm Phái, nằng nặc bảo hắn cứ đến trước rồi ra quyết định sau.
Hôm nay Dịch Huyền vẫn như cũ cự tuyệt ông, nhưng lại không ngờ đến vừa rời khỏi Ngô Kiếm Phái, còn chưa ra khỏi Đồ Thủ Thành thì gặp được mấy người Diệp Tố, còn có tân tiếu sư đệ.
“Đạo hữu, tông chủ của chúng ta cho mời.” Kiếm tu rời đi lúc nãy quay lại nói với Diệp Tố, “Mời các vị đi theo ta.” Đoàn người đi theo vị kiếm tu này đi vào Ngô Kiếm Phái, Diệp Tố vừa bước vào liền cảm giác được hộ môn đại trận đang nhắm vào bọn họ, một khi có động thái gì đó không đúng thì phỏng chừng bọn họ liền sẽ tan xác tại đây.
Chờ sau này có cơ hội nàng cũng muốn sửa lại đại trận của Thiên Cơ Môn, nếu không người nào cũng có thể đi vào.
Từ sơn môn đi vào, nghênh diện chính là những đỉnh núi sừng sững trên núi Ngô Kiếm, hiện ra hơi thở lạnh lùng uy nghiêm.
“Ta nghe nói những phong đầu đó nguyên bản chính là ngọn núi Ngô Kiếm.” Lữ Cửu nhỏ giọng nói với mọi người, “Về sau mới bị vị tông chủ đầu tiên của Ngô Kiếm Phái dùng kiếm ý cứng rắn bổ ra bộ dáng như hiện nay.”
“Khó tách những phong đầu đó nhìn qua có chút kỳ quái.” Hạ Nhĩ bừng tỉnh đại ngộ, lại nghĩ đến thanh kiếm của vị tông chủ đó mà ch ảy nước miếng, “Nói vậy thanh kiếm của vị tông chủ đó nhất định là tuyệt hảo.”
Đi vào sâu một chút chính là kiếm tràng, có vô số đệ tử Ngô Kiếm Phái mặc đạo bào sắc thiên lam đang luyện kiếm, thanh thế hết đợt này đến đợt khác, rất đồ sộ.
“Đồ đệ! Con quay lại à? Hối hận rồi có đúng không?”
Đoàn người đang đi về phía trước thì có một đại thanh âm kiêu ngạo khàn khàn từ giữa không trung truyền đến, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì một bóng kiếm màu lam với tốc độ cực nhanh từ trên cao vọt xuống về phía bọn họ.
Diệp Tố lùi về sau một bước ngăn cản Du Phục Thời đang mơ màng định tiếp tục bước đi, sau đó nàng theo bản năng lấy ra Phi Kính Giáp.
Gương đồng bị ném lên không trung, trong nháy mắt liền biến lớn, hào quang màu trắng phủ xuống, bảo vệ bảy người.
Lúc này một vị nam nhân cũng mặc đạo bào thiên lam, tóc tai lộn xộn thắng gấp trước Phi Kính Giáp, ông hô một tiếng, duỗi bàn tay, thanh kiếm màu xanh dưới chân liền bay vào trong tay ông.
Ông liếc mắt nhìn Diệp Tố, nhẹ nhàng búng tay một cái, vòng bảo hộ của Phi Kính Giáp liền bị phá: “Phản ứng không tồi, pháp khí cũng không tồi, tiếc là lão tử là Hợp Thể trung kỳ.”
Diệp Tố duỗi tay tiếp được Phi Kính Giáp rơi xuống, thần sắc bình tĩnh: “Tiền bối lợi hại.”
Nam nhân quay đầu nhìn Dịch Huyền: “Đồ đệ, thế nào? Tới Ngô Kiếm Phái nhé, đừng về Thiên Cơ Môn rách nát gì đó nữa.”
“Ta có sư phụ,” Dịch Huyền nhíu mày, “Tiền bối nói chuyện cẩn thận.”
Nam nhân tóc tai lộn xộn vô cùng đau đớn: “Một cái tông môn sắp phế tông mà thôi, đồ đệ, một kiếm của lão tử cũng đủ bổ nát nó.”
Diệp Tố đứng cạnh bỗng nhiên bật cười.
Tân Thẩm Chi, trưởng lão Ngô Kiếm Phái, là sư phụ của nam nhị trong nguyên tác.
Không khí lúc này có chút an tĩnh quỷ dị, Lử Cửu không tiện lên tiếng, trầm mặc đứng ở phía sau, Du Phục Thời vẫn như cũ mơ mơ màng màng, còn Dịch Huyền cùng mấy người Minh Lưu Sa thì nhìn chằm chằm Diệp Tố.
Giờ phút này, trong lòng bốn người Cửu Huyền Phong đều biết rõ.
Đại sư tỷ không vui rồi.
“Thiên Cơ Môn đang muốn làm giao dịch với quý phái, tiền bối muốn tiêu diệt tông môn của chúng ta thì cũng phải từ từ đã.” Diệp Tố hơi hơi mỉm cười, ra hiệu cho kiếm tu phía trước tiếp tục dẫn đường.
Tân Thẩm Chi đứng nhìn đoàn người đi lướt qua ông, nhíu mày: “Lão tử lúc nào nói muốn tiêu diệt……Đồ đệ chờ ta.”
Ông đuổi theo đi bên cạnh Dịch Huyền: “Đồ đệ, đây đều là người Thiên Cơ Môn sao? Vừa lúc con nhờ họ trở về truyền lời hỏi sư phụ của con đi, để con đi theo lão tử.”
Dịch Huyền không để ý tới ông, bước nhanh đuổi kịp Diệp Tố ở đằng trước.
“Ồn muốn chết.” Du Phục Thời đi chậm, quay đầu lại nhìn Tân Thẩm Chi, “Đồ xấu xí.”
Tân Thẩm Chi: “???”
Trên đời này ông chỉ cảm thấy có hứng thú với kiếm đạo, rất ít để ý đến dáng vẻ của bản thân, có người cảm thấy ông quá phóng túng không biết kiềm chế, Tân Thẩm Chi cũng không thèm để ý, nhưng đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt ông, mắng ông là ……đồ xấu xí?
……
Khi Diệp Tố bước vào trong điện, ngẩng đầu thì phát hiện trong điện không phải chỉ có một người, nàng vừa mới đứng vững thì tông chủ ngồi ở vị trí cao nhất liền hỏi: “Ngươi có thượng phẩm Vô Cực Đan?”
“Đúng vậy, trong viên đan còn chưa một đạo đan ý.” Diệp Tố lấy ra Vô Cực Đan, tiến lên vài bước, đưa nó cho tiểu đồng, tiểu đồng lại bước lên dâng cho tông chủ.
Tông chủ Ngô Kiếm Phái cầm viên đan dược trên tay, giấu đi sóng gió trong lòng mà cẩn thận xem xét, sau đó truyền Vô Cực Đan cho các đại trưởng lão khác xem.
Trong điện không có một tiếng động nào, nhưng Diệp Tố biết bọn họ đang dùng truyền âm nhập mật.
Vô Cực Đan giúp tu sĩ vượt qua được bình cảnh, tấn thăng tu vi, một khi đạt đến trình độ đan dược thượng phẩm thì tu sĩ Đại Thừa kỳ đều có thể dùng, nếu trong đó có chứa đan ý thì có thể đảm bảo tu sĩ ngàn năm không sinh tâm chướng. Tu sĩ đều rất dễ sinh tâm ma, đan dược này chính là vật mà cả tu chân giới đều mơ ước.
Sau một hồi trầm mặc, tông chủ Ngô Kiếm Phái trực tiếp lên tiếng: “Xác thật là thượng phẩm Vô Cực Đan, ngươi muốn giao dịch như thế nào?”
“Tông chủ xin chờ một lát.” Diệp Tố quay đầu hỏi Dịch Huyền, “Ta có phải là đại sư tỷ của đệ hay không?”
“…… Phải.” Dịch Huyền đối diện với ánh mắt của nàng, có chút biệt nữu mà thừa nhận.
“Vậy đệ nhớ kỹ, sư đệ phải nghe lời của đại sư tỷ.” Diệp Tố nói xong thì liền tiến lên trước một bước.
Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ hỏi: “Đã thương nghị xong rồi?”
Diệp Tố chắp tay: “Lần này Thiên Cơ Môn muốn dùng Vô Cực Đan để giao dịch hai việc với quý phái. Thứ nhất, thỉnh quý phái bảo hộ tông môn của chúng ta mười năm, đồng thời cũng cử ra một đội kiếm tu đệ tử bảo hộ chúng ta đi vào bí cảnh, đội kiếm tu này sẽ do ta lựa chọn. Thứ hai……”
Nàng liếc mắt thấy Tân Thẩm Chi đang từ bên ngoài bước vào trong điện, dừng một chút nói: “Thiên Cơ Môn có một đệ tử kiếm tu, thiên tư thông tuệ, đáng tiếc trong tông môn không có người chỉ đạo, ta muốn hắn trở thành tịnh tông đệ tử của quý phái, sư phụ cũng giống như trên, do ta chọn lựa.”
Dịch Huyền bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Tố.
Tịnh tông đệ tử, chính là đệ tử có thể bái nhập hai tông môn cùng lúc.
Một đại trưởng lão Ngô Kiếm Phái trên điện giương giọng cười nói: “Đệ tử Thiên Cơ Môn tuổi nhỏ nhưng khẩu khí lại không nhỏ, một viên Vô Cực Đan mà muốn buộc chặt với Ngô Kiếm Phái sao?”
Khi ông nói lời này thì uy áp trong điện cũng đột nhiên tăng mạnh, làm nhóm đệ tử mới đạt Trúc Cơ trong lòng khiếp đảm không thôi.
Thế nhưng Diệp Tố lại bước lên trước một bước nữa, cung kính nói: “Công dụng của Vô Cực Đan chư vị tiền bối hắn là càng biết rõ hơn tiểu bối, nếu Ngô Kiếm Phái có thêm một vị đại năng Độ Kiếp kỳ thì chút yêu cầu này của tiểu bối cũng không tính là gì. Còn nếu quý phái thật sự không muốn giao dịch này, chúng ta cũng chỉ còn cách đi các tông môn khác thử xem, hẳn là sẽ có người đáp ứng.”
Nói xong, nàng liền giả vờ thu hồi Vô Cực Đan.
“Tiểu hữu chậm đã.” Chu Kỳ giơ tay ngăn cản Diệp Tố lấy Vô Cực Đan về, “Hai yêu cầu này chúng ta đáp ứng, ngoài ra tiểu hữu cũng không cần nói những lời đó để uy hiếp, từ thời khắc ngươi lấy ra Vô Cực Đan thì cũng chỉ có thể làm giao dịch với Ngô Kiếm Phái.”
Diệp Tố tất nhiên cũng hiểu điểm này, Vô Cực Đan trân quý như vậy, sau khi lây ra thì chỉ cần nàng vừa đi ra khỏi Ngô Kiếm Phái nhất định sẽ bị vô số đôi mắt theo dõi, vận khí tốt một chút thì chỉ có đan dược bị lấy đi bọn họ còn toàn mạng. Vận khí không tốt thì đan cùng mệnh đều mất.
Bất quá dù sao……mục đích cũng đã đạt tới.
“Đa tạ tông chủ.” Diệp Tố khom lưng chắp tay.
Trước khi rời đi, Diệp Tố cười cười nhìn Tân Thẩm Chi đang nhìn chằm chằm Dịch Huyền với ánh mắt trông mong.
—————- lần này nàng không chỉnh ông ta thì nàng không họ Diệp.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tố: Chờ đó.