Thể xác và tinh thần Tống Thanh Hàn lần đầu tiên cảm nhận được một loại cảm giác hưng phấn như vậy, tinh thần cậu không khỏi phấn chấn lên, nhất cử nhất động tràn ngập một loại lạnh lùng kiêu ngạo lại cao quý xa cách.
Cậu đắm chìm ở giới cảnh vong ngã, Trần Gia Minh và Tạ Diệc An diễn chung cảm thấy một loại áp lực không hiểu sao.
"Cut --" quay xong cảnh này, Tống Thanh Hàn mới như ở trong mộng mới tỉnh đi ra khỏi kịch bản. Cậu xoa xoa mồ hôi thấm ra, vừa quay đầu, thấy được một thân ảnh quen thuộc đứng cạnh Hàn Nghị.
Người kia...... là Sở Minh?
Tống Thanh Hàn nhìn thoáng qua, người nọ đứng ở bên cạnh Hàn Nghị, cúi đầu hình như là đang nhìn màn hình giám sát.
Sở Minh cúi đầu nhìn biểu hiện của Tống Thanh Hàn, đáy mắt lơ đãng toát ra một chút tán thưởng.
Hắn là thương nhân, không hiểu cái gì là diễn, cũng không hiểu cái gì là biểu cảm, nhưng hắn cũng có thể thấy được trong cảnh vừa rồi, khí chất của Tống Thanh Hàn quả thực là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như là gương mặt giống nhau giấu hai linh hồn khác nhau, cho dù là mặt giống nhau như đúc, cũng sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến Tống Thanh Hàn.
Cậu rất xuất sắc.
Ánh mắt của Sở Minh đã yên lặng lướt qua máy giám sát, sau đó đứng lên, gật gật đầu với Hàn Nghị mà mặt ông còn kinh hãi: "Đạo diễn Hàn."
"Khụ...... Sở tiên sinh." Hàn Nghị vươn tay, đầu óc vội suy tư, quả thực ta vắt hết óc cũng vẫn là không nghĩ ra tôn phật này sao đột nhiên chạy tới đây.
"Đạo diễn Hàn không cần căng thẳng, tôi chỉ đến đây thăm quan." ánh mắt Sở Minh liếc qua phim trường, cũng không tìm được thân ảnh Tống Thanh Hàn. Hắn rũ mắt, trên mặt tuấn mỹ sắc bén không thấy một chút dao động.
Lão nhân gia cậu tùy tiện lại đây nhìn xem cũng đã làm cho người ta run như cầy sấy được chưa!
Tập đoàn Sở thị xem như là bên đầu tư lớn nhất của đoàn phim, nói lo lắng chạy đến xem cũng đúng. Lúc trước Hàn Nghị lựa chọn cho Tống Thanh Hàn vào đoàn, trừ diễn xuất của Tống Thanh Hàn không tồi, cũng là lo Tống Thanh Hàn là người của Tinh Hải, mà Tinh Hải lại là công ty con của tập đoàn Sở thị, ông cũng phải cho nhà đầu tư chút mặt mũi.
Nhưng Hàn Nghị tốt xấu cũng là người trà trộn trong giới nhiều năm, trường hợp khó cũng gặp qua không ít, lúc này đây cũng chỉ là nhà đầu tư lại đây nhìn xem mà thôi, không có gì.
Ông nghĩ như vậy, tâm tình vừa rồi còn hơi khẩn trương đột nhiên quỷ dị thả lỏng lại.
Không phải chỉ là nhà đầu tư hơi lớn thôi à! Ông cũng không phải...... Chưa thấy qua......
Sở Minh bất động thanh sắc thu tay, nhìn nhìn, nói với Hàn Nghị: "Nếu đạo diễn Hàn bận quay, tôi đi trước."
"......" Cho nên nói lão gia cậu thật sự chỉ tới đây tùy tiện nhìn xem á?
Chẳng qua Sở Minh nói như vậy, Hàn Nghị cũng không dám cứ như vậy cho Sở Minh đi luôn. Ông nhìn nhìn thời gian, vừa vặn cũng là gần một giờ chiều, mấy diễn viên diễn cả một buổi sáng, phỏng chừng cũng mệt mỏi. Ông đơn giản kêu nhân viên đoàn phim nói cho mọi người kết thúc công việc trước, định tự mình tiễn Sở Minh đi ra ngoài.
Sở Minh cũng biết mình ở trong này, diễn viên chỉ sợ là không phát huy được, cũng không kiên trì, theo Hàn Nghị dẫn đường rời đi.
Sở Minh vừa đi, đại bộ phận người ở đây nháy mắt nhẹ nhàng thở ra.
Đó là là người cầm quyền tập đoàn Sở thị trong truyền thuyết sao? Người thật so với ảnh chụp thoạt nhìn hình như cũng có khí thế hơn, bộ dạng cũng không kém hơn sao nam trong giới, nếu có thể leo lên người hắn, cho dù là làm tình nhân, cũng không uổng công lăn lộn trong giới.
Sắc mặt An Ý Như ửng đỏ nhìn bóng dáng Sở Minh, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Tống Thanh Hàn ngồi ở sườn khách, không có thời gian nhìn biểu tình của cô. Cậu cúi đầu nghịch điện thoại di động, trên màn hình chỉ có mấy chữ Hán ngắn gọn.
Sở Minh:
Chị tôi bảo tôi mang chút đồ ăn cho cậu, đặt ở chỗ trợ lí của cậu, nhớ ăn cơm. Sở Minh:
Nhớ ăn cơm. Tống Thanh Hàn: "......"
Tống Thanh Hàn nhắm mắt, đơn giản cái gì cũng không nghĩ, nhắn lại một câu: "Tôi biết rồi, cám ơn Sở tiên sinh."
"Ting --" Tống Thanh Hàn vừa mới gửi đi thành công, chưa đến trong chốc lát, di động lại rung một chút.
Sở Minh:
Ừ. Tống Thanh Hàn nhịn không được bật cười. Sao cậu cảm thấy vị Sở tiên sinh này...... hình như đùa rất vui.
Chẳng qua...... Thật sự là chị của Sở Minh nhờ mà thôi? Đến tặng hộp cơm, cần đường đường chủ tịch Sở thị đến đây?
Ngón tay Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt màn hình một chút, sau đó quyết đoán tắt khung chat đi, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất trống rỗng ngẩn người.
An Ý Như tò mò nhìn thoáng qua, sau đó lại nhàm chán thu hồi ánh mắt.
Tống Thanh Hàn cũng không để ý đến chút nhạc đệm này, nhân viên đoàn phim lại đây nói cho cậu đạo diễn nói nhiệm vụ quay hôm nay đã xong, cậu phản xạ nhìn thoáng qua hướng Sở Minh rời đi, sau đó lại thu hồi ánh mắt, đứng lên.
Vốn cũng là ngày đầu tiên quay, Hàn Nghị vốn muốn quay nhiều một chút, nhưng không đề cập tới mấy diễn viên chính thoạt nhìn đã tinh bì lực tẫn, ngay cả diễn viên quần chúng cũng đã thấm mệt, ông đơn giản cho nhân tình, biết thời biết thế cho bọn họ nghỉ ngơi trước.
"Rồi rồi rồi, vui chưa, quay về nghỉ ngơi, đêm nay tiếp tục." Hàn Nghị từ ngoài cửa về, thấy mọi người cao hứng phấn chấn, thần sắc nghiêm túc, "Nếu đêm nay quay không tốt, vậy quay không nghỉ."
"Vâng! Đạo diễn!" người ở đây hi hi ha ha lên tiếng, thu dọn trường quay một chút, lưu loát đi luôn.
Tống Thanh Hàn thay diễn phục trên người, ngồi trên ghế nhắm mắt lại tùy ý cho người make up tẩy trang, trên mặt cũng có vài phần mệt mỏi.
Thợ trang điểm là cô gái trẻ thoạt nhìn hấp tấp, cô hai ba quẹt lau khô phấn trên mặt Tống Thanh Hàn, sau đó nhịn không được tán thưởng một tiếng: "Anh Hàn, làn da anh thật tốt."
"Thật à?" Tống Thanh Hàn nghe vậy nhợt nhạt cười cười, mặt tinh xảo tuấn mỹ nháy mắt lực sát thương mười phần, "Có thể là bởi vì tôi thích ăn trứng luộc."
"Ha ha ha ha ha ha." Thợ trang điểm bật cười, lưu loát tẩy sạch một ít phấn cuối cùng, "Xong rồi."
Tống Thanh Hàn mở to mắt, đứng lên: "Cám ơn."
Thợ trang điểm cũng không phải chưa thấy đàn ông diện mạo tinh xảo, thậm chí có thể nói, sao nam trong giới không ít người đẹp hơn cậu, nhưng là khí chất của Tống Thanh Hàn ở trong đám sao nam này có thể coi là độc đáo.
Nhất là ánh mắt cậu, khi không cười như là hồ băng, cười đứng lên là băng tiêu tuyết dung, cảnh xuân ngàn dặm, làm người nhìn cũng nhịn không được cười rộ lên.
Cô ở trong giới này đã vài năm, thấy không ít nghệ sĩ, có người bỗng nhiên nổi tiếng, cũng có người một mực không thể nổi, còn có người lúc đang nổi nhất bỗng nhiên bị đạp xuống đáy.
Cũng không biết Tống Thanh Hàn này, là loại nào?
Hôm qua bận không đăng, hôm nay đăng bù ~