“Tại sao?” Fayn hỏi.
Adrian nói: “Tôi không thích ngồi bên trong.”
“Sao trước kia tôi không biết cậu có tật xấu này nhỉ?” Fayn nói, “Bác sĩ Uý cũng đang ăn rồi, khỏi đổi đi.”
Adrian đã rời khỏi chỗ ngồi, đưa tay đổi đồ ăn của Fayn qua chỗ Chung Yến, Uý Lam không có ý kiến gì, Chung Yến thì ngồi đâu cũng được, Adrian đã nói, hai người họ bèn đổi vị trí.
Fayn thấy Uý Lam đã sang bên đó ngồi, dù không hiểu Adrian muốn làm gì, nhưng cũng đi theo tới ngồi bên cạnh Uý Lam. Bàn này rộng lắm, ngồi bên cạnh gần hơn nhiều lúc ngồi đối diện đấy.
Bọn họ đổi chỗ không lâu, món ăn cũng dần được mang lên đủ.
Adrian gắp rau củ trang trí trên đĩa của mình sang cho Chung Yến.
Chung Yến cẩn thận quan sát bò beefsteak của mình mấy giây, lúc này mới bắt đầu dùng dao cắt thịt. Bằng mắt thường cũng y cũng có thể thấy trên miếng thịt có một vùng có gân thịt khó nhai, cũng may chúng chỉ tập trung ở nửa trên của miếng beefsteak, Chung Yến cẩn thận cắt ra một đường cong, phân miếng thịt kia thành hai nửa.
Y vừa cắt xong, Adrian bỗng nhiên đưa tay qua, xiên đi mất nửa miếng có gân.
“Chờ đã!” Chung Yến vội vàng nói, “Sai rồi, nửa đó không phải cho cậu.”
“Với cái răng già của cậu, định cắt nửa ngày hay nhai nửa ngày đây? Đã ăn chậm rồi thì chớ.” Adrian không nhịn được nói, “Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi.”
Chung Yến cũng hết cách, đành phải bắt đầu ăn.
Fayn ăn mấy miếng, nói: “Khó trách trên mạng đánh giá cao như vậy, tôi còn tưởng là chủ quán thuê người viết, sốt tiêu đen này đúng là ngon thật.”
“Ờ.” Adrian thuận miệng phụ hoạ, “Hương vị đúng là không tồi.”
Động tác cắt thịt bò của Chung Yến bỗng dừng lại một giây, như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua đĩa của Adrian.
Lúc bọn họ dùng bữa gần xong, cô gái lúc đầu phục vụ món ăn cho Uý Lam lại đi tới, lần này mang lên cho Adrian một cốc thuỷ tinh chân cao, bên trong là bánh flan.
Adrian nghi ngờ nói: “Chúng tôi có gọi thứ này sao?”
“Chỉ huy Yate, ông chủ của chúng tôi nói đây là tặng cho ngài.” Cô gái giải thích, “Cảm ơn những cống hiến của ngài dành cho tinh khu Navi, chỉ là một món ăn ngọt, mong ngài nhận lấy.”
Adrian gật đầu nói: “Tâm ý tôi nhận, thay tôi cảm ơn ông chủ của cô.”
Cô gái lại cảm ơn lần nữa, sau đó liếc mắt nhìn Chung Yến, rồi lại nhìn Adrian, trên mặt là một loại thần sắc như trong ảo mộng, lúc này mới rời đi.
Hắn đẩy cốc chân cao chứa flan sang chỗ Chung Yến, “Cậu ăn đi.”
“Người ta đưa cho cậu, không ăn thì không hay đâu.” Chung Yến khước từ nói.
“Tôi đã nói là nhận tấm lòng rồi.” Adrian nhíu mày nhìn một lớp siro đường trên bánh, “Ngọt lắm. Chúng ta đưa lưng về phía phòng ăn, không ai thấy đâu.”
Adrian không thích ăn ngọt, đến cả bánh kem cũng chỉ ăn được vị trà xanh, điểm này Chung Yến cũng biết, y khó xử nói: “Tôi ăn giúp cậu phần có nước đường nhé?”
Fayn cố ý chuốc phiền nói: “Ê lão đại, tôi có thể ăn giúp này, tôi không sợ ngọt đâu, cho tôi đi.”
Adrian trừng mắt liếc anh ta một cái, trực tiếp đẩy lại cái cốc tới trước mặt Chung Yến, “Ăn nhanh, đừng có lề mề. Tôi đi rửa tay, đến lúc tôi về cậu phải ăn xong.”
Nhà vệ sinh ở phía sau của sảnh ăn, khi Adrian rửa tay xong đi về đi ngang qua bếp, bỗng nhiên trông thấy nhân viên phục vụ vừa rồi đứng núp trong một gốc, cúi đầu không biết đang nhìn gì.
Hắn hơi chần chờ, thả nhẹ bước chân đi tới.
Trời đất chứng giám, Adrian chẳng qua chỉ là nhớ tới vẻ mặt kỳ quái lúc trước của người này, giờ lại thấy người ta đang lén lén lút lút trốn ở đây, cảm thấy nghi ngờ nên lúc này mới yên lặng tới gần. Đợi đến khi hắn phát hiện cô gái kia chỉ là đang cúi đầu lướt diễn đàn trên thiết bị đầu cuối, định tránh đi để khỏi lộ tư ẩn của người khác, thì đã muộn.
Cô gái này hơi thấp, Adrian cao hơn người ta cả một khúc, cho nên chỉ mới đứng sau lưng nhìn xuống đã thấy hết được nội dung trên màn hình. Nhờ thị lực siêu tốt, chỉ lướt qua Adrian đã thấy rõ tên diễn đàn nọ —— Phân đội tiền tuyến của Diễn đàn Thỏ bự mắt bạc (Phân đội Navi)
Mắt bạc…
Thỏ bự…
Đồ chơi gì đây?
Mắt thỏ không phải đều màu đỏ sao?
Đóng mở ngoặc phân đội Navi là sao? Còn có phân đội ở nơi khác nữa hả?
Adrian chẳng hiểu gì, đồng thời cảm thấy gần đây thứ sinh vật mình to não nhỏ như Thỏ bự gần đây có tần suất xuất hiện quá cao trong cuộc sống của mình. Từ ngày tốt nghiệp xong, không dùng ga trải giường hình Thỏ bự của Chung Yến nữa, đúng thật đã rất nhiều năm hắn chưa nghe tên của con vật này lần nữa.
Thực ra trong lòng hắn có một phỏng đoán mơ hồ, cảm thấy hai từ này hình như có chút liên quan tới mình và Chung Yến, nhưng đến cùng vẫn không thể nhìn lén nội dung người khác nói chuyện lần nữa được, đành phải hoang mang xoay người đi, định về rồi điều tra thêm xem tổ chức này là thế nào.
Bốn người từ biệt trước cửa nhà hàng.
Chung Yến và Adrian đi về phía bãi đỗ xe, gió lạnh mùa đông cắt qua da thịt, Chung Yến sờ sờ cổ, dừng bước nói với Adrian: “Cậu đi lấy xe trước đi, hình như tôi quên khăn quàng cổ trong nhà hàng rồi, để tôi quay lại lấy.”
“Tôi đi cùng cậu.” Adrian nói, lại lập tức bổ sung, “Tôi chờ ngoài cửa, chứ nhỡ đâu cậu nhân lúc chạy trốn thì phải làm sao.”
Bọn họ trở lại nhà hàng, góc bàn hẻo lánh đã có người mới ngồi, tiếp thân thấy họ thì nói: “Chung… À không phải, anh trở lại tìm khăn quàng đúng không ạ?”
“Đúng.”
“Đây ạ, lúc nãy nhân viên dọn bàn của chúng tôi mới nhặt được.” Nhân viên tiếp tân đưa qua, “Đây.”
“Cảm ơn.” Chung Yến không nhận, mà dừng một chút mới hạ giọng nói: “Ông chủ của các cô có trong tiệm chứ?”
“Dạ?” Nhân viên giật mình, “Anh tìm ông chủ có chuyện gì không ạ?”
“Tôi có chuyện cần nói với ông ấy.”
Nhân viên tiếp tân gọi điện được một lúc, một người đàn ông trung niên hơi bụng bia đi ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Chung Yến, đang định hỏi có chuyện gì xảy ra lại nhất thời không biết nên xưng hô thế nào.
Ông đang lo lắng không biết nói sao, Chung Yến đã mở lời trước: “Chào ông, tôi chỉ muốn hỏi công thức nước sốt tiêu đen các ông có định bán không? Tôi có thể ký một hợp đồng bảo mật, cam đoan chỉ dùng cho cá nhân, tuyệt đối phi lợi nhuận cũng như không tiết lộ ra ngoài. Nếu ông có thể bán cho tôi, giá cả tuỳ ông ra.”
Ông chủ quệt mồ hôi, “A, ra là chuyện này! Tôi cứ nghĩ là chuyện gì… Về vấn đề này thì, được, nếu ngài muốn dùng cho cá nhân, giá cả thương lượng là được, có điều phí bồi thường vi phạm hợp đồng phải cao một chút, được chứ?”
“Được.” Chung Yến dứt khoát đồng ý, Adrian còn đang chờ bên ngoài nên y đang khác gấp, chỉ có thể trao đổi phương thức liên lạc với đối phương rồi ký hợp đồng sau.
Y đang định đi, nhân viên thu ngân thấy khăn quàng của Chung Yến vẫn còn trên tay mình, vội gọi lại: “Ấy, chờ đã, Chung —— “
“Không được gọi!” Ông chủ sợ hãi ngắt lời lời cô thu ngân.
“Má ơi, quên mất!” Nhân viên thu ngân cũng sợ hãi tới mức mồ hôi lạnh ướt sũng người, vỗ ngực nói, “Suýt thì gọi ra rồi, doạ chết tôi, may là chỉ huy Yate không ở đây.”
“Gọi ra cái gì?” Chung Yến bị gọi lại, nghi hoặc hỏi, “Vì sao lại may mắn vì hắn không ở đây?”
Thu ngân trả khăn quàng cho y, ông chủ thì ngạc nhiên: “Cậu không biết sao? Tên của cậu là cấm từ ở tinh khu chúng tôi, nói ra Chỉ huy sẽ tức giận.”
“… À.” Khó trách, Chung Yến cẩn thẩn nhớ lại về những người ở tinh khu Navi mà mình từng tiếp xúc, đúng là có rất ít người gọi tên y.
Thu ngân hỏi: “Anh thật sự chuẩn bị kết hôn với chỉ huy sao? Hình như đã sắp đến hạn phạt tiền rồi mà.” Quan trọng hơn là, vừa rồi lúc họ tới dùng cơm, hai người không hề giương cung bạt kiếm như trong lời đồn.
Ông chủ phất phất tay nói: “Chỉ huy tự có sắp xếp, cô hỏi linh tinh cái gì.”
Chung Yến chào tạm biệt hai người, thấy y đi rồi, thu ngân mới hỏi ông chủ: “Không biết anh ấy mua công thức làm gì nhỉ.”
“Còn làm gì nữa, không phải mới vừa dùng cơm ở quán chúng ta sao? Cảm thấy ngon nên định mua về Thủ đô tinh để làm cho mình ăn đó.”
Thu ngân càng nghĩ càng không thông, nói: “Nhưng vừa nãy món ngài ấy gọi có phải beefsteak tiêu đen đâu? Anh ấy còn ghi chú là đổi sang sốt cà chua, căn bản không hề thích vị tiêu đen.”
“Sao lâu thế?” Chung Yến vừa ra, Adrian đã làu bàu, “Cầm có cái khăn cũng đến là lâu.”
Chung Yến không phản bác, nói: “Đi thôi, đi mua chăn.”
Con đường này có vẻ khá phồn hoa, hôm nay lại là ngày đầu năm mới, người qua kẻ lại trên đường không ít, rất nhiều người đều nhận ra hai người đang sóng vai đi với nhau này là ai, đều nhao nhao đưa mắt về bên này, đi qua rồi còn ngoái đầu lại xem.
Bước chân Adrian dừng lại, Chung Yến còn chưa kịp hỏi làm sao, Adrian đã đưa một tay kéo mũ của y lên.
Chung Yến trố mắt nhìn hắn. Nhiều người nhìn như vậy, y đương nhiên là biết, chẳng qua đã mười năm làm mục tiêu chú mục, y đã sớm quen bị người qua đường chú ý. Theo lý, Adrian cũng nên quen mới phải. Có lẽ là… Adrian không muốn bị nhiều người thấy hắn và y đi cùng nhau.
Điều này cũng là bình thường, Chung Yến cũng yên lặng tự mình kéo khăn quàng cổ cao lên. Dù sao thân phận của y như vậy, Adrian cũng đúng là nên tránh hiềm nghi. Hoặc là, hắn không phải sợ hiểu lầm, mà chỉ đơn thuần không muốn khiến người khác thấy họ ở cùng nhau, dù sao lúc nãy ông chủ cũng đã nói với y, Adrian mỗi lần nghe tên y đều sẽ nổi giận.
“Sớm biết thế đã mang theo kính râm.” Âm thanh buồn bực của Chung Yến rầm rì trong khăn quàng, “Hay là chúng ta tách ra đi vậy, tôi có nhớ chỗ để xe rồi.”
Adrian chẳng hiểu gì: “Tách ra làm chi, hay là cậu định chạy trốn thật? Nhưng cậu nói cũng có lý, đợi tí nữa tôi mua cho cậu cái kính râm. Những người này chắc tám đời chưa từng thấy…” người đẹp như thế.
Hắn kịp thời nuốt xuống nửa câu sau, nhưng tiếc rằng lời này bảy năm trước hắn đã từng nói rất nhiều lần, Chung Yến không hiểu cũng khó.
Vì không để Adrian phải xấu hổ, y cố gắng khống chế lại ý cười, cứng nhắc đổi vấn đề: “Đúng rồi, trước khi ra cửa cậu đã chốt thỏ lại chưa?”
“Chốt rồi.” Adrian đáp, “Trí nhớ kiểu gì đó, trước khi ra cửa cậu đã hỏi tôi một lần rồi.”
Hai người vừa nói về thỏ vừa vào trong xe, hướng tới khu buôn bán mà đi.
- Hết chương 40-