(Nhân vật mới: Lục Thậm Cảnh - em cùng cha khác mẹ của Lục Hoài Thâm)
Giang Nhược gọi điện thoại đến, Bùi Thiệu không dám lơ là, nhưng trong lòng khổ sở khó mà nói nên lời.
Thứ duy nhất có thể tiêu giảm nỗi buồn khổ trong lòng chính là, cách xưng của Giang Nhược với Lục Hoài Thâm, luôn khiến anh ta cảm thấy mới lạ.
Ngày thường nghe quá nhiều người bên cạnh xưng hô rập khuôn với Lục Hoài Thâm, không thoát được ' Lục tổng ', ' Lục tiên sinh ' và ' ông chủ Lục ', ngữ khí phần lớn là cung kính hoặc tán thưởng.
Giang Nhược thì lại gọi luôn cả họ lẫn tên, hoặc gọi thẳng ' anh ấy ' cho xong, hoặc sẽ dùng ' ai kia ' để thay thế.
Những cách xưng hô lễ phép trong sách giáo khoa, phát ra từ miệng chị ấy, cũng là giọng mỉa mai hoặc là giọng thờ ơ, tóm lại so với người khác, có mức độ nhận diện tương đối riêng biệt.
Hôm nay lúc nói cái tên kia, giọng điệu chị ấy rõ ràng càng nhẹ càng mỏng hơn, dùng cách nối âm đọc cực nhanh, dường như gấp không đợi được muốn nhảy qua ba chữ ấy, mang theo vẻ trốn tránh và mất kiên nhẫn không dễ phát hiện.
Sau khi Bùi Thiệu hiểu mục đích Giang Nhược gọi điện, nói: "Cái này tôi sẽ báo cho Lục tổng trước đã."
Giang Nhược đáp anh ta: "Vâng, anh báo đi, làm phiền anh rồi."
Tắt điện thoại, Giang Nhược nhìn đống đồ trên giường thật sự phát sầu.
Sinh hoạt hằng ngày của Lục Tinh Diệp ở nhà họ Lục xa hoa quen rồi, mua mấy thứ này với cô ta mà nói chỉ là việc động tay quẹt thẻ, mua đồ tặng người khác, hy vọng mượn cái này lôi kéo quan hệ với người ta, tu bổ ân tình, cách nghĩ chẳng có đúng sai, nhưng Giang Nhược không muốn nhận.
Cứ như vậy mãi, Lục Tinh Diệp nhiều lần noi theo cách này thì làm thế nào?
Tặng hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ cô ấy sẽ phải nhận hết lần này đến lần khác?
Đến cuối cùng có thể sẽ làm đối phương hình thành kiểu tư duy cố định: Tôi làm gì với cô cũng không sao hết, bởi vì xong việc tôi có thể dùng cách thức đơn giản nhất bồi thường cho cô, dù sao trước kia cô đã từng chấp nhận rồi.
Trừ Lục Hoài Thâm, Giang Nhược không muốn có bất kì quan hệ nào về mặt tiền bạc mà không thể rũ sạch với người nhà họ Lục, đây là vấn đề nguyên tắc.
Huống hồ, Lục Hoài Thâm trước kia từng nói, Lục Tinh Diệp ở nhà họ Lục chính là cỏ đầu tường, phỏng chừng sợ Lục Hoài Thâm trách tội cô ta chuyện ở nhà chú hai Lục đêm đó, dù gì người là cô ta kiên quyết đưa đến.
Lục Tinh Diệp chính là kiểu rảnh rỗi sinh sự điển hình, có tật giật mình lại dạy mãi không sửa.
Nhưng cũng không thể trách tính cách Lục Tinh Diệp như vậy, bởi vì nhà họ Lục chẳng ai biết mẹ đẻ Lục Tinh Diệp rốt cuộc là ai, chỉ biết sau khi ông nhà tình duyên mong manh ngắn ngủi cùng người ta, đối phương cố ý mang thai, mục đích đơn giản rõ ràng, sinh con xong liền giao cho Lục Chung Nam, muốn một món tiền, bản thân tiêu dao hoan hỉ ra đi.
Bỏ lại Lục Tinh Diệp trong đám anh trai đông đúc, lớn lên trong hoàn cảnh các bà mẹ của những ông anh gây khó dễ nhiều vô kể, toàn dựa vào lấy lòng để giành được tình yêu của bố, tuổi nhỏ đã học được cách xem xét thời thế, biết dưới bóng cây to dễ hưởng bóng mát, âm thầm quan sát gió thổi cỏ lay, tình thế ai hưng thịnh cô ta liền lặng lẽ đứng về phía người đó, nhưng cũng không bày tỏ lập trường rõ ràng, bởi vì am hiểu sâu sắc đạo lí sông có khúc người có lúc.
Cô ta đều chỉ vì có thể sinh tồn ở nhà họ Lục, bảo đảm chắc chắn sau khi kết thúc những phân tranh trong nhà, chính mình cũng có thể có một chỗ đứng.
Trên đường về Lục Tinh Diệp còn thầm tự cảm thán, trước kia là cô ta xem thường Giang Nhược, trước mắt mà nói, người này vẫn đáng để bỏ công sức, hy vọng lần này không nhìn lầm.
Ai biết buổi tối đã nhận được năm mươi vạn thư kí Lục Hoài Thâm chuyển sang.
Lúc ấy cô ta đang đắp mặt nạ, nhìn thấy tin nhắn ngân hàng và Bùi Thiệu đồng thời gửi tới, lớp mặt nạ sắp nứt ra, suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Bùi Thiệu gọi điện thoại cho Giang Nhược, nói sự tình đã giải quyết, Lục tổng đã bảo anh ta trả tiền Lục Tinh Diệp rồi, đồ thì cô ấy cứ giữ lại dùng là được.
Ngày hôm sau đi làm, hội nghị sáng sớm, Bùi Thiệu theo sau Lục Hoài Thâm vào phòng họp, bỗng nhiên nhớ tới vụ này, nói: "Tôi đã báo kết quả xử lý với phu nhân rồi."
Lục Hoài Thâm ừ một tiếng, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, trầm mặc.
Đang lúc Bùi Thiệu cho rằng không nói tiếp nữa thì Lục Hoài Thâm hỏi anh ta: "Cô ấy nói thế nào."
Bùi Thiệu: "Vâng."
Lục Hoài Thâm nhìn anh ta một cái không mặn không nhạt: "Hỏi cậu cô ấy có nói gì không."
Bùi Thiệu: "Chị ấy nói ' Vâng '." Còn phối hợp với tư thế gật đầu thật mạnh, biểu thị Giang Nhược chỉ trả lời một chữ: Vâng.
Lục Hoài Thâm lạnh lùng liếc cậu ta một cái, đẩy cửa phòng họp ra.
Người đã đến đủ, Lục Hoài Thâm ngồi xuống ghế chủ vị, mắt nhìn lướt xuống phía dưới, nói: "Họp."
Trong cuộc họp, Lục Hoài Thâm và Thường Uyển có bất đồng về việc phân bổ vốn đầu tư các dự án khác nhau của công ty, hai người không nhường nhau, tình cảnh khó xử.
Nhiều năm qua, tài chính quốc tế, bất động sản cùng kỹ thuật điện tử là ba lĩnh vực phát triển lớn trọng điểm trong cổ phần khống chế ở Bác Lục, cũng là nguồn lợi nhuận chủ yếu nhất của công ty, thời kì Lục Hoài Thâm tiếp nhận một nửa cổ phần khống chế Bác Lục, đã đẩy mảng đầu tư tài chính lên một đỉnh điểm mới, mấy năm gần đây đưa ngành khách sạn vào nền tảng phát triển trọng điểm, sánh vai cùng trong nước và nước ngoài, công trạng nổi bật.
Trước kia vì quan hệ của Lục Chung Nam, dự án làng du lịch duyên hải Thành Đông mà Lục Hoài Thâm coi trọng lúc trước, bị Lục Thừa Vân chiếm hời, dự án đang bàn ở thành phố A, do Giang Cận khuấy đục nước sau lưng, bị Lục Thanh Thời nẫng tay trên, ông cụ kia cũng âm thầm giúp một trận.
Hiện tại Lục Thanh Thời xảy ra chuyện, Lục Hoài Thâm vốn định lấy lại dự án, ai biết được Thường Uyển bụng đầy ý nghĩ xấu xa định thò chân vào.
Thường Uyển vừa bắt đầu đã nói Lục Hoài Thâm hai năm gần đây đầu tư vốn quá nhiều vào lĩnh vực khách sạn, tuy rằng công trạng không tệ, nhưng thứ thu hồi được sau khi đầu tư cao, so với kì vọng, vẫn chỉ tạm chấp nhận được.
Lục Hoài Thâm trả lời: "Mảng khách sạn này, thời điểm ông và bố tôi làm chủ, không coi trọng bao nhiêu, một lần nữa hình thành kế hoạch phát triển mang tính hệ thống, tính lâu dài là quan trọng hàng đầu, đừng dùng tầm mắt hạn hẹp của bà đánh giá sự phát triển lâu dài. Vả lại, ban đầu tôi đề xuất trong vòng hai năm tổng doanh thu tăng trưởng 30%, năm đầu tiên đã làm được. Kì vọng theo lời bà nói, là chỉ kì vọng của ai? Chính bà hả?"
Thường Uyển cười khẩy, "Tổng doanh thu tăng trưởng vượt kì vọng, là bởi vì chi phí cậu đầu tư tăng, trên thực tế năm đầu tiên lợi nhuận ròng chỉ tăng trưởng mười mấy phần trăm."
"Có phải bà đã quên tỉ lệ tăng trưởng lợi nhuận dự tính ban đầu là 10%, tôi hoàn thành vượt mức, bà có thể không?" Động tác Lục Hoài Thâm tùy ý dựa vào ghế, khóe miệng mang vẻ tươi cười nói: "Có lẽ là do lúc đầu bà còn chưa để tâm đến cái này, hỏi thử con trai bà ấy, phỏng chừng nó sẽ rõ."
Lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng họp lặng ngắt như tờ, đến tiếng trang giấy lật cũng biến mất một cách kì lạ.
Sắc mặt Thường Uyển bỗng chốc cũng trầm xuống, nhìn chằm chằm Lục Hoài Thâm.
Thường Uyển với bố đẻ Lục Hoài Thâm có một đứa con trai là Lục Thậm Cảnh, vốn là sinh ngoài giá thú, về sau Thường Uyển gả vào nhà họ Lục, con riêng đã thành danh chính ngôn thuận.
Lục Hoài Thâm vào Bác Lục chưa được mấy năm, Lục Thậm Cảnh xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, bố anh ấy đi cùng đã qua đời, sau đó Lục Hoài Thâm tiếp nhận toàn diện cổ phần khống chế Bác Lục, bao năm nay Lục Thậm Cảnh vẫn luôn dưỡng bệnh ở Mỹ.
Xem xét một mình chuyện này, có lẽ là vì thời vận, nhưng kết hợp cùng nhau, thì dễ dàng làm người ta miên man bất định, phỏng đoán mối liên hệ tế nhị trong đó.
Dĩ nhiên tất cả mọi người đã từng ngầm hoài nghi Lục Hoài Thâm, bởi vì động cơ của anh ấy rõ ràng nhất, em trai có sức cạnh tranh nhất liệt nửa người, bố ruột đi đời nhà ma, Lục Hoài Thâm ở công ty lại năng lực xuất sắc, cuối cùng kẻ được lợi duy chỉ mình anh ấy.
Nhưng mà trong tình huống không có bất kì chứng cứ nào, không ai dám ngắt lời.
Thường Uyển nắm chặt một tay đang đặt trên đầu gối, khớp ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, bà ta đột nhiên thả tay, cười cười với Lục Hoài Thâm: "Tôi sẽ hỏi thử nó, có thể là tôi đã nhầm."
Nói xong ngừng một giây, lại kéo đề tài về: "Nhưng tôi vẫn cho rằng phải cắt giảm đầu tư lĩnh vực khách sạn ở một mức độ nhất định, đầu tư tài chính mới là sở trường của chúng ta, đầu tư ngành này chỉ có thể nhiều không thể ít."
Lục Hoài Thâm cười nói bằng giọng lạnh lùng: "Được, bà đi nói với ông cụ trước đi."
Ông cụ hiện tại mong ổn định, có một dạo áp chế sự hăng hái của Lục Hoài Thâm đao to búa lớn xông lên phía trước, ngoạm một miếng lớn quá cấp tiến.
Thường Uyển nghĩ có làm mạnh thêm sức phát triển của lĩnh vực nào đó đi nữa, đến chỗ Lục Chung Nam cũng chỉ bị chửi mắng té tát.
Hội nghị kết thúc, Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu kiểm tra lịch trình, tìm thời gian đến thành phố S công tác.
Từ năm ngoái sau khi sức khỏe Lục Thậm Cảnh hơi có chuyển biến tốt, ông cụ liền để cậu ta hỗ trợ xử lý chi nhánh Bắc Mỹ, nhưng hình như hiện giờ năng lực Lục Thậm Cảnh có hạn, thành quả cũng không rõ rệt, mà Thường Uyển một lòng muốn cho con trai trở về trụ sở chính.
Có tin tức nói, Thường Uyển đang móc nối với người bên thành phố S, vừa lập kế hoạch để anh ấy giảm bớt đầu tư khách sạn, thừa dịp anh ấy thả lỏng, lại tự mình lấy đi dự án thành phố S, hành động ấy áng chừng là muốn lót đường cho con trai bà ta.
Lục Hoài Thâm hỏi Bùi Thiệu: "Gần đây phía Lục Thậm Cảnh có tình hình gì không?"
Bùi Thiệu nói: "Không có gì khác thường."
Từ khi biết Thường Uyển muốn đào góc tường Lục Thanh Thời, Lục Hoài Thâm đã cho Bùi Thiệu điều tra tình hình chi nhánh công ty, toàn là cảnh gió yên sóng lặng.
Lục Hoài Thâm liền chuẩn bị tự đi thành phố S một chuyến, quyết định chuyện này cho sớm.
Sắp qua hai tuần, Lục Hoài Thâm cùng Bùi Thiệu đến thành phố S chưa được hai ngày, bên luật sư cố vấn về văn kiện hoàn trả và tặng cho cổ phần Giang thị, cần Giang Nhược xem qua, nếu không ý kiến khác thì cần cô ấy ký tên.
Lục Hoài Thâm bảo anh ta tự hẹn gặp Giang Nhược.
......
Trước lúc Giang Nhược nhận được cuộc gọi từ số lạ, Gisele đang bảo cô ấy chỉnh sửa lại danh sách khách mời trong tiệc khai trương khách sạn DS mới khánh thành.
Một đoàn người nhà họ Lục xếp đầu danh sách, sau đó là nhà họ Giang.
Giang Nhược đọc nhanh như gió lướt qua những cái tên quen thuộc kia, cuối cùng tầm mắt dừng hình ở ba chữ nào đó, rất lâu sau, xóa bỏ ba chữ.
Khi đang chuẩn bị hoàn tác xóa bỏ thì nhận được điện thoại.
Lúc ấy đúng vào buổi chiều, Giang Nhược hơi lim dim buồn ngủ, giờ này lại có chút mất tập trung, khi đối phương nói anh ta thuộc văn phòng luật sư nào đấy, lúc ấy Giang Nhược bèn cảm thấy là điện thoại lừa đảo, tắt luôn.
Đối phương lại gọi tới, Giang Nhược nhìn qua, lại tắt.
Không bao lâu, màn hình di động lại sáng lên, lần này không phải dãy số xa lạ, mà là Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược nhìn nhìn di động, rồi nhìn sang màn hình máy tính, do dự có nhận hay không, sau đêm đó, cô ấy chẳng đến biệt thự Lâm Hải nữa, chưa gặp lại Lục Hoài Thâm, cũng chưa liên lạc với anh ấy qua điện thoại.
Những lời nói chối tai tựa như lưỡi dao sắc bén, đã một nhát cắt đứt sợi dây gắn kết mơ hồ giữa hai người, nhưng lại có thứ về mặt ích lợi ràng buộc hai người bên nhau, không hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ được.
Cuộc điện thoại này nhận hoặc không nhận, dường như đều thành vấn đề.
Đúng lúc đấy thư kí Châu Trí Nhã từ văn phòng Gisele đi ra, ánh mắt nhìn về phía cô ấy, Giang Nhược theo bản năng chột dạ, sợ chị ấy nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, lập tức nhận ngay, cầm di động đi vào phòng trà nước.
Hà Nội, 20/3/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ