Khách sạn khai trương ba tháng trước, đã chấp nhận đặt phòng trực tuyến trên website chính thức, ba ngày trước, khi chính thức đưa vào sử dụng, đã có số lượng lớn khách vào ở, bãi đỗ xe ngầm không hề còn vắng vẻ nữa.
Trong không gian dưới lòng đất mênh mông trống trải, khi bánh xe của xe ra vào nghiền qua gờ giảm tốc, tiếng động ma xát phát ra bị phóng đại vô số lần, vang vọng bên tai.
Giang Nhược và anh nhìn nhau, rũ hàng mi, giữ làn váy khom người ngồi vào trong.
Phía thang máy, một đoàn người đang trò chuyện với nhau đi về nơi đỗ xe, Giang Chu Mạn ngước mắt liền thấy xe Lục Hoài Thâm lái ra khỏi chỗ đỗ xe, chạy về hướng cửa ra.
Bố con Giang Vị Minh đang trò chuyện vui vẻ cùng Chung Thận, ánh mắt Giang Chu Mạn bất giác đuổi theo đuôi xe kia, cô ta dần dần không nghe rõ tiếng nói chuyện gần bên cạnh, ngập tràn trong đầu trong lòng đều là bóng dáng ban nãy lưu lại ngắn ngủi trong tầm mắt cô ta trước khi cửa xe đóng.
Lục Hoài Thâm vốn dĩ đã rời đi từ lâu, có lòng chờ ở đây lâu như vậy chỉ là vì Giang Nhược?
Kế tiếp bọn họ sẽ đi đâu? Đến nhà Lục Hoài Thâm? Cũng không thể nói như vậy, chỗ đó là nhà bọn họ, là tổ ấm hạnh phúc. Tiếp nữa thì sao? Ở cùng nhau một cách danh chính ngôn thuận, trải qua cuộc sống vợ chồng hàng ngày bình thường mà vụn vặt?
Cô ta rơi vào tưởng tượng của chính mình không cách nào tự thoát ra.
Cô ta hi vọng biết bao nhiêu Lục Hoài Thâm đối xử với Giang Nhược giống như kiểu anh ấy đã từng đối xử với mình, vậy thì Giang Nhược sớm muộn cũng có ngày bước nối gót theo mình, thế thì cô ta chỉ cần yên lặng chờ ngày đó tới, sau đấy nhìn Giang Nhược mà thương hại, nói với cô ta: Cô có khác gì tôi.
Cô là con đẻ nhà họ Giang thì sao? Cô cũng không khác gì tôi. Bây giờ bố tôi còn có được toàn bộ nhà họ Giang.
Nhưng cô ta nghĩ lại đêm đó ở nhà chú hai Lục, cho dù Lục Hoài Thâm để lại bậc thang cho cô ta, thậm chí không nói cô ta một tiếng nào, nhưng trọng tâm của mỗi một từ, xuất phát điểm của mỗi câu nói, đều quan tâm bảo vệ Giang Nhược.
Thế mà vào buổi tối cô ta được Lục Chung Nam mời đến nhà họ Lục, cô ta từng tự cho rằng Lục Hoài Thâm ngang nhiên thiên vị mình, kỳ thật lực chú ý của anh ấy vẫn ở trên người Giang Nhược.
Bởi vì Giang Nhược cố ý nói lời khó nghe chọc tức anh ấy, anh ấy sợ Giang Nhược nói không lựa lời làm ông cụ nổi nóng...
Sự bảo vệ Lục Hoài Thâm dành cho mình, trước giờ đều xuất phát nguyên nhân khách quan, bởi vì mối quan hệ với cô ta yêu cầu anh phải làm như vậy. Nhưng anh ấy bảo vệ Giang Nhược, chỉ bởi vì không thể nhìn Giang Nhược bị người ta bắt nạt.
Con người quả thực phải thoát khỏi sự tự tin và tự phụ vô nghĩa, mới có thể thấy rõ chân tướng sự việc.
Cô ta từng một mực sa vào cuộc tình này, cho rằng nó ổn định đến mức sẽ không bị dao động bởi mọi nhân tố, cô ta dương dương tự đắc với những bao dung và tôn trọng Lục Hoài Thâm dành cho mình, nhận định hôn nhân sẽ là điểm cuối của anh ấy với cô ta. Mà khi hiện thực xuất hiện sai khác với nhận thức của bản thân, cô ta vừa chấp nhận sự thật, vừa dốc hết sức muốn mượn sự trợ giúp ngoại lực củng cố mối quan hệ này. Đến sau cùng, lúc tự tin bị tiêu hao cạn kiệt, cô ta mới nhìn thấu sự tình khi sức cùng lực kiệt.
Nhưng nhìn thấu rồi thì sao? Con người đều giống nhau, đạo lý thì hiểu cả, nhưng không muốn chấp nhận.
Giang Chu Mạn càng nghĩ càng cảm thấy tiếc nuối không thể buông tay, cảm xúc trong lồng ngực như thể sắp chen vỡ cổ họng tràn ra, chính mình cũng chưa phát giác vẻ hận thù và cố chấp toát ra trên khuôn mặt.
Một bàn tay đột nhiên vươn tới giữ chặt cô ta từ phía sau, Giang Chu Mạn bỗng hoàn hồn, thấy anh trai nhìn mình chăm chú mặt không cảm xúc.
Bọn họ đã đến cạnh xe, bố cô ta đang tạm biệt Chung Thận, Giang Chu Mạn phát hiện bản thân thất thần thất lễ, cúi đầu tránh né ánh mắt anh trai.
Lên xe, Giang Vị Minh cùng Giang Cận ngồi ở phía sau, Giang Chu Mạn ngồi ghế phụ.
Giang Vị Minh cởi cúc áo vest, phát ra một tiếng cười lạnh lẽo, "Chung Thận này thật sự có chút bản lĩnh, với ai cũng chơi chiến thuật vu hồi, chúng ta đã nói rõ ràng, thành ý hợp tác cũng đã đưa ra, thế mà từ đầu đến cuối cậu ta đều không tỏ thái độ."
Ngược lại Giang Cận trầm tĩnh hơn nhiều, "Hiện tại hắn không nắm chắc quan hệ hai nhà chúng ta, vừa bám vào Giang thị, vừa bỏ công sức ở chỗ Lục Hoài Thâm, nếu Lục Hoài Thâm và hắn đạt được nhất trí, đưa ra điều kiện muốn Giang thị rút lui, Chung Thận sẽ không chút do dự từ bỏ Giang thị."
"Nhưng bây giờ chúng ta có nhà họ Hứa!" Giang Vị Minh nói đầy khí phách, "Tương lai nhà họ Giang và họ Hứa gia kết thành thông gia, nếu Chung Thận đồng ý hợp tác, tương đương với giúp hắn mở thông con đường đến thủ đô."
Giang Chu Mạn thong thả nói: "Không phải vẫn chưa thành sao? Nếu một mình chúng ta tìm hắn, khẳng định Chung Thận đã biết hai nhà Lục Giang không có khả năng đồng thời hợp tác nữa. Nhà họ Giang cùng nhà họ Hứa, hay nhà họ Lục, Chung Thận không thể ra quyết định trong tình huống chưa nắm chắc."
Giang Vị Minh từ ghế sau nhìn sườn mặt con gái, xụ mặt nói tiếp: "Ai bảo mày không giữ nổi Lục Hoài Thâm.". ngôn tình ngược
Giang Chu Mạn sững sờ không thể tưởng tượng được, Giang Cận nói đỡ em mình: "Cái này cũng không thể trách em ấy."
Tất cả cảm xúc của Giang Chu Mạn bùng nổ, cô ta cười tự giễu, "Đúng, là con không giữ nổi anh ấy. Ai bảo ban đầu bố bán con gái cầu vinh, bộ mặt khó coi quá, căn bản người ta còn chẳng thèm để con gái bố vào mắt kia kìa? Hơ, mục đích không thành, cũng là con sai, bố cũng đừng quên nếu không có con ở giữa, bố sẽ có hôm nay chắc? Năm đó chuyện xấu toàn để con làm, hiện tại nồi cũng là con cõng, sao mà con lại có ông bố ruột tốt thế!"
(Cõng nồi: gánh tội lỗi, sai lầm của người khác)
Lúc Giang Vị Minh nghe thấy năm chữ ' bán con gái cầu vinh ', sắc mặt tái đi, nghe xong lại càng phẫn nộ, cứ thở hổn hển, "Phản rồi, mày thật sự làm phản rồi!"
Giang Chu Mạn không thèm nhìn lại.
Giang Cận nhìn Giang Vị Minh: "Con bé đã cố hết sức rồi, đừng xảy ra chuyện là đùn đẩy trách nhiệm, bố thực sự cho rằng Lục Hoài Thâm là loại người dễ không chế hả? Mạn Mạn em cũng đừng nói không lựa lời."
Giang Vị Minh bị mấy câu của Giang Chu Mạn làm tức đến nỗi sắp mất lý trí, "Tao không nói được nó nữa rồi?! Mày xem gần đây nó làm chuyện gì? Muốn nó gặp gỡ con lão Lý, nó ăn bữa cơm mà châm chọc cho người ta nhục mặt."
Giang Chu Mạn vô cùng giận dữ ngắt lời ông ta: "Bố để tay lên ngực tự hỏi xem vì để bám vào quan hệ thông gia, bố để con gặp loại người gì? Đối phương miệng toàn răng vàng mặt dầu tai ú, tam quan suy đồi, coi con là công cụ sinh đẻ, sau kết hôn còn không thể can thiệp chuyện của hắn ta, bố thật sự cảm thấy loại người này là bình thường hả? Con châm chọc hắn là còn tốt đấy, nếu không phải nể mối giao tình giữa bố và chú Lý, con đã cầm cốc nước hất thẳng vào mặt hắn rồi!"
"Chê người ta xấu thì nói thẳng! Lục Hoài Thâm thích mày không? Mày còn không theo đuổi được!" Gương mặt Giang Vị Minh nổi giận nếp nhăn đều tụ lại, "Không phải mày coi trọng nó giống người hả? Đẹp thì có tác dụng chó gì, tắt đèn rồi không phải đều như nhau cả."
Trong lòng Giang Chu Mạn nghĩ có thể giống nhau sao? Cảm giác sờ vào người Lục Hoài Thâm cơ bắp so với tên họ Lý bụng bia có thể giống nhau sao?!
Cứ nhớ lại dáng vẻ tên kia vênh váo hống hách, toàn thân là mùi cơ thể chán ngấy hòa trộn với mùi nước hoa nam cay mũi, cô ta vẫn cảm thấy buồn nôn y như cũ.
Cô ta bi ai phát hiện, ngoài Lục Hoài Thâm, cũng chẳng gặp được người đàn ông nào có thể đúng với hình mẫu lí tưởng của cô ta nữa, có lẽ nên nói là, hình mẫu lý tưởng của cô ta được đắp nặn dựa theo hình dáng Lục Hoài Thâm.
Cô ta chết lặng mà nói: "Ít nhất Lục Hoài Thâm tôn trọng con, họ Lý kia ỷ vào có mấy đồng tiền dơ bẩn, liền không coi phụ nữ là người."
Giang Vị Minh khinh thường hừ lạnh.
Có thể thấy được, chính ông ta cũng chưa bao giờ coi phụ nữ là người, đến cả con gái ông ta sinh ra, ông ta cũng chỉ coi như là công cụ để củng cố địa vị gia tộc mà thôi.
Giang Chu Mạn bỗng chốc cảm thấy mình đang đàn gảy tai trâu.
Một người phụ nữ bàn đến đến chuyện tôn trọng và bình đẳng trước mặt người đàn ông luôn tự cho mình là đúng, chính là đang khiêu chiến địa vị quyền uy đàn ông mà bọn họ cố thủ ngàn năm.
Bố đẻ của mình với tên đàn ông không coi ai ra gì kia, trừ bỏ có thân phận bố đẻ, vốn chẳng có khác biệt về bản chất.
Giang Vị Minh lại nói: "Vậy đêm nay bảo mày gặp mấy đứa con nhà các bác, nói vài câu mà mày cũng lạnh nhạt với người ta."
Giang Chu Mạn mệt mỏi nói: "Con không thích."
Giang Vị Minh tức đến bật cười, thở một hơi rồi nhắc: "Được, bây giờ mày nói tới thích với tao, mày đợi đấy, đến lúc ông nội mày ra, hai bàn tay trắng rồi xem mày lấy cái gì mà nói thích với không thích!"
Một câu thức tỉnh người trong mộng, Giang Chu Mạn từ từ bước ra khỏi cảnh trong mơ mà tất cả mọi người đều không hiểu.
Cô ta muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Giang Vị Minh cảm thấy hẳn là nó đã nghe lọt tai mấy lời đó, hạ giọng rồi mới lại dặn dò Giang Cận: "Thời gian không nhiều nữa, bên phía Giang Nhược và Giang Khải Ứng, phải mau chóng giải quyết."
"Vâng, sắp rồi." Giang Cận nhìn ngoài cửa xe, hơi híp mắt, khẽ mở miệng, giống đang tự lẩm bẩm.
......
Sau khi lên xe, hai người đều chẳng nói nữa.
Trên đường Lục Hoài Thâm nhận hai cuộc điện thoại công việc, xem tài liệu đối phương gửi tới trong máy tính bảng, thảo luận nghiêm túc đứng đắn với người ta chỗ cần sửa đổi.
Giang Nhược nhìn ngoài cửa xe, cơ thể có phần mệt nhoài, nhưng trong lòng lại xao động bất an.
Lúc thì cô ấy sờ sờ vành tai, gỡ bỏ khuyên tai làm lỗ tai khó chịu, lúc thì lại xoa bóp cẳng chân tê dại của mình.
Cuộc điện thoại sau, Lục Hoài Thâm nói rất lâu, giao việc cho người khác xong thì tắt điện thoại, xe đã sắp đến cổng nhà.
Hai người xuống xe, tài xế về nhà.
Trong sân đang đèn sáng, Lục Hoài Thâm đi đằng trước, Giang Nhược cách nửa bước đằng sau, bóng anh ấy nghiêng nghiêng trùm một nửa lên người cô.
Khi bước đi, tay Giang Nhược vô tình cọ vào đầu ngón tay anh, cô cuống quýt thu về sau.
Lục Hoài Thâm nhận ra động tác của cô ấy, nghiêng mặt liếc nhìn, Giang Nhược nhìn lại không hề yếu thế, như đang cho mình thêm can đảm.
Dưới bóng đêm, mắt anh ấy vẫn sâu thẳm trước sau như một, ẩn giấu đủ thứ cô nhìn không rõ, anh nhếch mày một cái, muốn cười lại thôi, dáng vẻ ấy có thể khiến người ta vừa nhìn đã biết là kiểu có ý đồ xấu, lưu manh, quyến rũ cùng trầm tĩnh, đều có cả.
Giang Nhược theo sau từng bước một, Lục Hoài Thâm nhập mật mã mở cửa đi vào, cô ấy mới vừa nhấc chân, người phía trước bỗng nhiên xoay người, một tay chặn ngang eo nhấc cô ấy đi vào.
Lúc chân Giang Nhược vừa chạm đất, đã bị người ta đè lên bên tường ở huyền quan, Lục Hoài Thâm nhấc chân đá cửa trở lại.
Khi anh ấy cúi đầu, Giang Nhược đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón chuyện kế tiếp, kết quả anh bỗng dừng lại.
Trong nhà một mảng tối đen, ánh đèn cùng ánh trăng bên ngoài, chiếu vào phòng khách nửa sáng nửa tối.
Anh ấy cứ cách một khoảng nửa bàn tay như thế, thích ứng với đêm đen, nương theo ánh sáng mờ mờ quan sát cô ấy.
Hô hấp của Giang Nhược không rối loạn, ngước mắt nhìn anh ấy, đáy mắt lộ ra vẻ mù mờ cùng nghi hoặc, bị anh ấy nhìn đến nỗi tinh thần dao động, cắn môi chớp chớp mắt.
"Sao..."
Cô ấy vừa mở miệng, Lục Hoài Thâm chụp ngay lấy ngực cô, vừa tàn nhẫn vừa nặng nề cắn lên đôi môi ấy.
Gần như đồng thời lúc anh kề sát lại Giang Nhược liền chủ động hé môi chuẩn bị sẵn đón nhận anh.
Giang Nhược nghe thấy tim mình đập dồn dập gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nghe thấy tiếng vải cọ sát, mang theo dục vọng nơi sâu thẳm đáy lòng.
Mắt Lục Hoài Thâm ẩn chứa vẻ tươi cười cùng tình dục, hơi buông cô ấy ra, lại hôn một cái như gần như xa, sau đó chỉ nhìn cô ấy nôn nóng khó dằn lòng mà theo đuổi quấn lấy cổ anh, hóa bị động thành chủ động.
Hà Nội, 14/4/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ